Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 209: Cái con kỹ nữ kia có tới không?

Giang Thích Phong vẫn luôn không có phản ứng gì, đến khi nghe được cái tên Hướng Vãn mới khẽ nhúc nhích một chút. Hắn tựa hồ muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng khi tầm mắt chuyển đến trên người Giang Thanh Nhiên, hắn lại nhắm, đáy mắt mang theo một chút rối rắm cùng thống khổ.

"... Lâm tiểu thư và Hướng Vãn có xích mích, chúng tôi đã cố ý dặn dò không mời Hướng Vãn đến, tại sao hôm nay cô ấy có mặt được? Là các ngươi ai cho nàng thiệp mời sao?" Giang Thanh Nhiên làm sao có thể thốt ra hai chữ 'bà ngoại' cho được, cô ta liếc mắt nhìn quanh, tầm mắt lại dừng trên người Giang Thích Phong lâu hơn một chút.

Đáy mắt màu hổ phách của Giang Thích Phong hiện lên một mảng đen tối, "Không phải anh."

Hắn và em gái, rốt cuộc vẫn có khoảng cách.

Hướng Vãn làm chuyện có lỗi với Thanh Nhiên, hắn không nên nhớ mong Hướng Vãn, lại càng không nên nói ra mong muốn ở bên cạnh Hướng Vãn....... Nếu để Thanh Nhiên nghe được những lời đó sẽ vô cùng thất vọng với hắn, tất cả mọi sai lầm hiện nay đều bắt nguồn từ Giang Thích Phong hắn.

"Hướng Vãn có đến hay không tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng cô ấy và Lâm tiểu thư có mâu thuẫn. Nếu thật sự hôm nay cô ấy đến, Lâm tiểu thư ở bên cạnh nói thêm vào gì đó, tôi chỉ sợ ông ngoại sẽ không cao hứng." Giang Thanh Nhiên khẽ thở dài, giữa mày mang theo vài phần buồn rầu nhàn nhạt.

Kết quả vừa dứt lời, Lâm Điềm Điềm mặc váy cưới, tay xách theo làn váy vội vàng chạy tới.

Dáng người của cô ta cực kỳ tốt, trang sức váy cưới sang trọng làm khí chất trên người cô ta tăng thêm vài phần, nhưng khi cô ta mở miệng, chút khí chất đó biến mất không còn giấu vết ——

"Giang Thanh Nhiên, cái con kỹ nữ kia có tới không?"

Nhìn thấy cô ta chạy đến, hơn nữa còn nói ra những lời này, sắc mặt của người Lâm gia và ông Giang phụ đều vô cùng khó coi. Đại sảnh có rất nhiều khách khứa cũng bất động thanh sắc mà nhìn về phía này.

Giang Thanh Nhiên nhẹ nhăn mày, sau khi nhìn lướt qua phản ứng của mọi người, đáy mắt hiện lên một chút khó chịu, nhất thời vẫn không lên tiếng.

"Tôi hỏi sao cô không trả lời, cô bị câm à?" Lâm Điềm Điềm xách theo váy cưới, đạp một cái thật mạnh vào xe lăn, "Đồ què, cô đưa thiệp mời cho Hướng Vãn có phải không?"

Cái đồ tiện nhân Hướng Vãn ngày thường luôn nhàn nhạt, không coi ai ra gì? Bây giờ cô ta thiếu chút nữa giết chết Hướng Vãn, một chút tội cũng không muốn chịu, lập tức liền phải gả vào hào môn.

Cô ta muốn Hướng Vãn đến đây, tận mắt nhìn thấy cô ta so với bản thân mình tốt hơn, cho cô tức chết!

Hai chữ 'đồ què' giống như con dao sắc bén, đâm vào trái tim Giang Thanh Nhiên. Cô ta gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn, đáy mắt trở nên đen tối, nhưng nước mắt dần dần lăn trên khuôn mặt.

"A!"

Xe lăn bị Lâm Điềm Điềm đá từ từ lui về sau, Giang Thanh Nhiên kinh hoảng thất thố mà hét một tiếng, chật vật mà khống chế xe lăn. Lại không biết bởi vì quá hoảng sợ hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, xe lăn lộc cộc vừa vặn cán qua bàn chân Lâm Điềm Điềm.

Lâm Điềm Điềm đau đến nước mắt đều chảy ra "Đồ què, đồ đáng chết!"

Cô ta theo bản năng mà muốn lui về sau, nhưng bởi vì đuôi váy cưới quá dài, một chân cô ta dẫm lên đuôi váy lảo đảo, phịch một tiếng cái ngã lăn trên đất.

Theo lực quán tính, xe lăn lật nghiêng, Giang Thanh Nhiên cùng xe đồng thời lăn ngã đè lên người Lâm Điềm Điềm.

"Mẹ nó!" Lâm Điềm Điềm đau đến mỗi từ thốt ra đều mang theo tiếng khóc nức nở, hét đến khàn cả giọng.

Đại sảnh có không ít người qua lại, nhìn này trò khôi hài vừa rồi.

"Thanh Nhiên, Thanh Nhiên em thấy sao rồi?" Giang Thích Phong cau mày chạy nhanh đến đỡ lấy xe lăn, đáy mắt màu hổ phách toàn là phẫn nộ và lo lắng.

Giang Thanh Nhiên ngồi trên xe lăn, khuôn mặt trắng bệch miễn cưỡng cười cười, "Anh đừng quá lo lắng, anh nên qua xem Lâm tiểu thư như thế nào trước đi, bằng không..."

Mấy chữ còn lại bởi vì nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên cùng Hướng Vãn xuất hiện, liền nuốt lại vào trong.

Hướng Vãn mặc một bộ váy liền màu tím nhạt, dáng người lả lướt hấp dẫn. Tóc của cô được búi cao, đeo một đôi khuyên tai, trên cổ là dây chuyền với miếng ngọc màu xanh biếc hình giọt nước.

Trang sức không nhiều, nhưng thoạt nhìn vô cùng cao quý, trang nhã. Điểm duy nhất không được hoàn mỹ trên thân người cô là vết sẹo lỏa lồ rõ ràng trên cánh tay.

Mà Hạ Hàn Xuyên mặc một bộ vest đen đứng bên cạnh cô, ngũ quan tuấn lãng, chi lan ngọc thụ, khí chất bất phàm.

Hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.

Xe lăn còn chưa được nâng lên hoàn toàn, Giang Thanh Nhiên ngồi nghiêng trên xe lăn, ngửa đầu nhìn hai người, ngón tay gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn, cổ họng như là bị ai đó đổ thứ gì vào, một chữ cũng không nói nên lời.

Ánh mắt Giang Thích Phong xét một vòng quanh hai người, cuối cùng dừng lại trên người Hướng Vãn, trừ một chút kinh diễm ban đầu, còn có chút cảm xúc nói không rõ.

"Còn không mau nâng cái xe này lên! Muốn đè chết người sao?" Lâm Điềm Điềm đau đến mặt đều biến sắc, mồ hôi lạnh ngăn không được mà toát ra như suối.

Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, ôn nhu nói với Giang Thích Phong: "Anh mau nâng xe của em lên, bằng không khi ông ngoại tới, em không biết giải thích thế nào......."

"Là em bị người đàn bà này khi dễ, không phải em khi dễ cô ta, vì cái gì lại bắt em giải thích?" Giang Thích Phong chuyển tầm mắt dừng trên người Hướng Vãn, khom lưng bế Giang Thanh Nhiên lên, phẫn nộ mà nói: "Em đừng lo lắng, ông ngoại tới thì anh sẽ nói với ông ấy mọi chuyện diễn ra như thế nào!"

*****************

Hướng Vãn vừa đến đại sảnh liền nghe thấy ồn ào, nhìn qua liền thấy được Giang Thanh Nhiên ngồi trên xe lăn, mà xe lăn lại đang ngã đè trên người Lâm Điềm Điềm.

Sau đó lại nghe được mấy lời của Giang Thích Phong, cô châm chọc mà cong cong môi. Người bắt đầu gây sự trước có thể là Lâm Điềm Điềm, nhưng rốt cuộc hiện tại là ai là người chịu thiệt thật sự khó nói.

"Hàn Xuyên, tôi có chút mệt." Hướng Vãn mỉm cười nhìn Giang Thanh Nhiên, xoay người nép gần vào trong ngực Hạ Hàn Xuyên.

Hạ Hàn Xuyên cười cười, đưa tay ôm eo đem cô ôm vào trong ngực, rồi mới đem quà đưa cho ông Giang, "Sắc mặt của chú Giang nhìn không được tốt, là vì quá mệt mỏi bởi hôn lễ của Lâm gia gia sao, tối hôm qua không ngủ ngon sao ạ?"

Gặp phải người cha vợ hơn tám mươi tuổi còn muốn cưới một cô gái hơn hai mươi tuổi về làm vợ, còn làm đối phương mang thai, thật sự không phải chuyện gì tốt, rõ ràng là chuyện đáng ghê tởm.

"Có thể là bởi vì một lòng chuẩn bị cho hôn lễ hôm nay nên có chút mệt, phiền Hàn Xuyên quan tâm rồi." Ông Giang nhận quà, đưa cho nhân viên phụ trách nhận quà, tránh nặng tìm nhẹ.

Giang Thanh Nhiên nép vào trong lồng ngực Giang Thích Phong, nhìn hành vi cử chỉ vô cùng thân mật giữa Hạ Hàn Xuyên và Hướng Vãn, lông mi càng thêm run rẩy.

Cô ta miễn cưỡng cười vui, hoà hoãn nói: "Anh Hàn Xuyên bận trăm công ngàn việc lại bớt chút thời giờ đến đây, em thay mặt ông ngoại nói tiếng cảm ơn với anh. Chỉ là thiệp mời là do em chịu trách nhiệm phát, em không nhớ rõ bản thân đã từng phát thiệp mời Hướng Vãn......."

"Như thế nào......" Hạ Hàn Xuyên hơi nhăn mày, "Tôi tới tham dự hôn lễ của Lâm gia gia, mang theo bạn gái tới không được sao?"

Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, "Em không phải là có ý này, anh Hàn Xuyên đừng hiểu lầm, chỉ là......."

Không chờ cô ta nói xong, Lâm Điềm Điềm từ trên sàn nhà chống người đứng dậy, sắc mặt âm trầm mà ngắt lời cô ta, "Hôn lễ của tôi, mời ai tham gia là chuyện của tôi, không tới phiên cô nói!"

Nói xong, cô ta căn bản không thèm nhìn sắc mặt của Giang Thanh Nhiên, mà lại khiêu khích đi tới trước mặt Hướng Vãn, "Cô bám được Hạ tổng thì sao chứ?"

"Tôi thiếu chút nữa đã giết chết cô, cô cũng đâu làm gì được tôi? Hôm nay tôi sẽ khiến cho cô nhìn rõ, cô không những không làm gì được tôi mà còn phải trơ mắt nhìn tôi gả vào hào môn!"

----------------------------------------------------------------

14/12/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro