Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 205: Không liên quan đến tôi

"Dì vừa rồi gọi anh đi, chính là muốn đưa cho anh cái này sao?" Hướng Vãn nhận hai cái túi nhỏ, rũ con ngươi hỏi.

Lục Ngôn Sầm ngồi trên ghế, đem chân của cô đặt lên trên đùi mình, biểu tình nghiêm túc mà chuyển động mấy cái kim châm, "Ừ. Vừa vặn gần đây tôi có mấy vấn đề đang nghiên cứu, bà ấy hỏi thêm vài câu, nên có chút chậm trễ."

Trong tay Hướng Vãn cầm hai cái túi kia, thần sắc đạm mạc.

Ứng viện trưởng vừa gọi bác sĩ Lục đi, Hạ lão gia tử liền tới, thời gian thật chuẩn xác!

Một lát sau, Lục Ngôn Sầm nói: "Vừa vặn hôm nay tôi không đi làm, đưa cô trở về nhé."

"Vậy cảm ơn bác sĩ Lục." Trúc Hiền Trang không cho xe taxi đi vào, ngồi xe bác sĩ Lục  trở về, cô có thể bớt đi hơn hai mươi phút đi bộ.

Lục Ngôn Sầm lái xe đưa Hướng Vãn trở về Trúc Hiền Trang.

"Bác sĩ Lục nếu không chê, đi vào trong ngồi một lát, được không?" Hướng Vãn xuống xe nói.

Lục Ngôn Sầm cũng không chối từ, đậu xe xong lấy chìa khóa, đi theo sau lưng cô vào biệt thự, "Hướng tiểu thư từ bệnh viện trở về, hình như tâm tình không tệ."

"Rõ ràng vậy sao?" Hướng Vãn hỏi.

Lục Ngôn Sầm hơi nhăn đuôi lông mày, "Hướng tiểu thư thật sự không cảm thấy khác biệt lớn sao?"

Hướng Vãn cũng không trả lời. Hai người sóng vai vào phòng khách, Hướng Vãn mời Lục Ngôn Sầm ngồi xuống trước, "Bác sĩ Lục thích uống trà hay là cà phê?"

Lục Ngôn Sầm cười cười, "Trà đi, cà phê không tốt cho cơ thể."

"Được, bác sĩ Lục ở chỗ đây chờ tôi một lát." Ngay lúc Hướng Vãn muốn đi pha trà, mới đột nhiên nhớ tới một chuyện: Cô không biết ở nhà có trà hay không, mà cho dù là có thì cô cũng không biết trà để ở đâu.

Lục Ngôn Sầm đưa mắt nhìn nửa ngày cũng không thấy Hướng Vãn nhúc nhích, lại quét mắt nhìn quanh căn biệt thự không có chút hơi thở sinh hoạt này, "Xin lỗi, Hướng tiểu thư, đột nhiên tôi nhớ ra mình đang bị cảm, uống nước đun sôi để nguội là được rồi."

"Được, tôi đi đun nước, bác sĩ Lục chờ một lát." Hướng Vãn hơi có chút xấu hổ mà nhìn hắn cười cười, xoay người đi vào bếp, lại phát hiện Hạ Hàn Xuyên cũng ở trong bếp, không biết đã ở trong này bao lâu rồi.

Hắn không mặc vest, cà vạt cũng không đeo, hai cúc áo sơmi mở ra, xương quai xanh mê người, trên người còn mang theo mùi rượu nồng đậm, sau lưng là một chén canh giải rượu.

Hướng Vãn nhàn nhạt liếc mắt nhìn, thu lại nụ cười, vòng qua người hắn lấy ấm nước.

Hạ Hàn Xuyên nhắm mắt đi theo sau lưng cô, đáy mắt thâm thúy, "Em rời khỏi nhà hàng lúc 13 giờ 35, bây giờ đã 15 giờ 48."

"Hơn hai tiếng, cùng người khác ở bên ngoài thuê phòng, thời gian vậy là đủ rồi." Hướng Vãn xoay lưng lại nấu nước, lại không nghĩ hắn đến gần mình như vậy, thân thể hai người cơ hồ như dán sát vào nhau.

Đôi tay Hạ Hàn Xuyên đặt lên vai, đem cô xoay người lại, "Anh không hoài nghi em, chỉ là không thích em cùng người đàn ông khác ở cùng nhau."

Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi hắn nói chuyện mùi rượu phả lên trên mặt Hướng Vãn. Cô muốn lui về sau, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, nhưng sau lưng chính là kệ bếp, căn bản không có đường lui.

"Anh và người phụ nữ kia không có quan hệ, em đừng hiểu lầm." Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn, trong đáy mắt cô chỉ hình ảnh của hắn, làm tim hắn đập như muốn văng ra ngoài.

Trên người hắn vẫn còn ám mùi hương nước hoa gay mũi của người phụ nữ kia, Hướng Vãn nhíu nhíu mày, "Anh cùng người phụ nữ khác có quan hệ hay không cũng không liên quan hệ đến tôi."

Cô thật sự không thích cảm giác cơ hồ như bị hắn ôm vào trong ngực, thân thể cô hơi ngữa về phía sau, muốn mượn cách này kéo rộng khoảng cách giữa hai người.

Nhưng thân thể cô vừa ngưỡng ra sau một xíu, thân thể hắn cũng liền hướng về phía trước. Đến cuối cùng, cô cơ hồ như đang nằm trên kệ bếp, mà hắn gắt gao đè ở trên người cô. Thân hình mềm mại của cô cùng lồng ngực rắn chắc của hắn không hề có chút khe hở mà dán sát vào nhau.

Ái muội, kiều diễm.

"Nếu thật sự không để ý, vì lúc ấy lại tức giận?" Tay Hạ Hàn Xuyên luồng ra sau eo, ánh mắt dừng trên cánh môi cô, yết hầu hắn lăn lộn một chút, cùng da thịt tiếp xúc kia ẩn ẩn có chút nóng.

Không ai biết hiện tại hắn có bao nhiêu hối hận, hối hận vì sao lúc trước rất nhiều lần cô tự nguyện tiến tới với mình, mà bản thân lại không muốn cô.

"Không có tức giận, anh nhìn lầm rồi." Ánh mắt hắn làm Hướng Vãn không thoải mái, cô quay đầu đi, nhíu nhíu mày, đôi tay chống trước người hắn muốn đẩy ra.

Nhưng Hạ Hàn Xuyên không chút xi nhê, ngược lại một tay nắm lấy cằm, xoay mặt cô lại, chuẩn xác hôn lên môi cô.

Hướng Vãn theo bản năng ngừng thở, đồng tử co lại, "Hạ..."

Mới vừa mở miệng, hắn liền được nước làm tới, cạy môi cô ra tiến vào. Hướng Vãn càng trốn về sau, hắn càng tiến về phía trước, càn quét cả khoang miễng, cưỡng ép cô chấp nhận nụ hôn của hắn.

Sau lưng Hướng Vãn là kệ bếp lạnh lẽo, trước người là thân thể cứng rắn mà nóng rực của hắn, cô tiến không được lui cũng không xong, đầu lưỡi bị hắn mút vào đến tê dại, trên môi nóng rát.

Thanh âm của ấm nước sôi vù vù ở bên tai, làm người ta nôn nóng.

Tức giận sôi sục trong máu, Hướng Vãn nắm chặt áo sơmi của hắn, đột nhiên cô lại cắn xuống, mà hắn lại đột một rút lại, mà cô cắn được chính mình lầu đầu lưỡi của mình, từng đợt đau đớn truyền đến làm cô đổ mồ hôi lạnh.

"Vẫn ngốc như thế ." Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên chợt lóe lên ý cười, hắn đem áo sơmi từ bên trong quần tây kéo ra ngoài, cũng không biết là muốn che giấu cái gì.

Hướng Vãn nhíu mày liếc mắt nhìn giữa hai chân của hắn một cái, môi lập tức mím lại.

Sau lưng Hạ Hàn Xuyên truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần, trên mặt Hướng Vãn là mưa rền gió dữ, "Hạ Hàn Xuyên, nếu anh còn dám giở trò xằng bậy, tôi sẽ đem ấm nước này đổ lên người anh đấy."

"Nếu anh thật sự muốn giở trò xằng bậy, còn chờ tới bây giờ sao?" Hạ Hàn Xuyên vươn một tay ra sau lưng cô cầm lấy ấm nước, "Buông tay."

Hướng Vãn nhíu chặt mày, không nhúc nhích.

"Em biết trà ở đâu sao?" Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn cô hỏi.

Hướng Vãn do dự dần dần buông lỏng tay.

"Ra phòng khách chờ đi." Hạ Hàn Xuyên nhận lấy ấm nước, đặt lại trên bếp, rồi mới đi đến tủ lạnh mở ngăn tủ trước lấy ra một hộp trà.

Hướng Vãn liếc mắt nhìn, tay dùng sức lau mạnh vài lần trên môi, đi ra phòng khách.

Lục Ngôn Sầm ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt dừng trên cánh môi sưng.

"... Dị ứng." Hướng Vãn lại lau môi dưới, rồi mới ngồi xuống sô pha đối diện với Lục Ngôn Sầm. Hắn chỉ là nhìn cô một cái liền thu hồi ánh mắt, nhưng độ ấn trên miệng vẫn chưa tiêu tán làm má cô phát sốt, như thiêu trong đống lửa, như ngồi trên đống than.

Hướng Vãn đứng lên, "Tôi đi lấy trái cây."

"Không cần đâu em ngồi xuống đi." Một bàn tay to lớn ấm áp đặt trên vai, đem cô đè xuống.

Hướng Vãn ngồi trở lại sô pha, ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên khom lưng đem một đĩa trái cây đặt xuống bàn, rồi lại xoay người đi vào bếp. Trong chốc lát, hắn mang một khay trà đi ra, bên trên là một ấm trà và mấy chén trà.

"Bác sĩ Lục nếm thử trà này xem như thế nào." Hạ Hàn Xuyên rót một ly trà, đẩy đến trước mặt Lục Ngôn Sầm.

----------------------------------------------------------------

14/11/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro