Chương 204: Có thể rời khỏi Hạ Hàn Xuyên, thật tốt!
Ánh mắt Hướng Vãn dừng trên người hắn một chút, hắn tựa hồ phát hiện có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Bốn mắt nhìn nhau, mày Hạ Hàn Xuyên mấy khó có thể thấy mà nhăn lại, Hướng Vãn mặt cũng không chút biểu tình mà thu hồi ánh mắt.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Thấy cô không theo kịp, Lục Ngôn Sầm quay đầu lại hỏi.
Hướng Vãn cong môi, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."
Nói xong, liền cất bước đi theo.
Nhậm Tiểu Nhã lướt nhìn từ trên xuống dưới Hướng Vãn vài lần, chớp chớp mắt, "Sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải đang bị bệnh không?"
"Không có gì, chính là đi lộ hơi nhiều nên có chút mệt thôi." Vừa lúc cửa thang máy mở ra, Hướng Vãn liền bước vào.
Nhậm Tiểu Nhã hướng cô vẫy tay, nói: "Thang này đang đi lên, cô đi lên làm gì?"
"À nhìn nhầm, tưởng thang này đang đi xuống." Hướng Vãn hơi có chút thất thần mà lên tiếng, bước ra khỏi thang máy.
Bốn người bước ra khỏi thang máy, sau đó đường ai nấy đi, Chung Vũ Hiên cùng Nhậm Tiểu Nhã trở về văp phòng luật, mà Hướng Vãn lại cùng Lục Ngôn Sầm đi đến bệnh viện.
Lục Ngôn Sầm khởi động xe, "Tôi nghe đồng nghiệp nói, Hướng tiểu thư trên người có không ít bệnh, ngoại trừ việc ăn uống không điều độ còn thêm chuyện sinh hoạt ở chỗ ẩm ướt lâu ngày, kỳ thật tâm lý của cô cũng có liên quan rất lớn."
"Bác sĩ Lục hình như đang cường điệu quá về vấn đề tâm lý của tôi." Ánh mắt Hướng Vãn hơi có chút trống rỗng mà nhìn ngoài cửa sổ nói.
Lục Ngôn Sầm chuyển động tay lái, tiến vào làn xe bên phải, "Ngoại thương dễ chữa, tâm bệnh khó trị. Nếu có tâm sự gì, Hướng tiểu thư nên nói ra hết đi. Không có người nào có thể tâm sự được thì cứ viết ra, như vậy tâm lý sẽ tốt hơn một chút."
"Cảm ơn lời khuyên của bác sĩ Lục." Hướng Vãn xoa xoa ấn đường phát đau, trả lời có chút thất thần.
Thay đổi chỗ ở mới, đêm qua cô vẫn luôn không ngủ được, khó khăn lắm đến gần sáng mới ngủ được, lại còn thường xuyên gặp ác mộng.
Thấy cô không muốn nói chuyện nhiều, Lục Ngôn Sầm nhìn về phía phía trước, chuyên tâm lái xe.
Hai người đến bệnh viện, Lục Ngôn Sầm liền đưa Hướng Vãn đi kiểm tra, "Hôm nay tôi sẽ châm cứu cho cô một lần nữa, trong khoảng thời gian này cô nên chú ý nghỉ ngơi, tuần sau đến bệnh viện tìm tôi tái khám."
Hướng Vãn gật đầu, trong đầu thoảng qua hình ảnh cô gái xinh đẹp nằm trong ngực Hạ Hàn Xuyên, cô nhíu nhíu mày.
"Lần trước châm cứu xong có cảm giác gì không?" Lục Ngôn Sầm châm cứu xong hỏi.
Hướng Vãn, "Bủn rủn vô lực, bất quá ngày hôm sau thì tốt hơn."
"Ừ." Lục Ngôn Sầm gật đầu, rồi mới lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, "Một tiếng nữa sẽ tháo kim, giờ tôi còn có chút việc cần ra ngoài, một lát nữa sẽ trở lại."
"Được." Hướng Vãn nói.
Lục Ngôn Sầm lại căn dặn vài câu, mở cửa đi ra ngoài.
Hắn vừa ra ngoài trong chốc lát, liền có người gõ cửa. Hướng Vãn mím môi, nói: "Mời vào."
Cửa mở ra, một lão thái thái với mái tóc trắng xoá, rất có khí chất đi vào.
"Bà muốn tìm bác sĩ Lục sao? Anh ấy ......" ' không có ở đây' bốn chữ này liền bị nuốt xuống khi cô nhìn thấy Hạ lão gia tử từ phía sau lão thái thái bước qua.
Bọn họ vào đây, hẳn là đặc biệt đến tìm cô.
Hạ lão gia tử quyền cao chức trọng, Hướng Vãn thấy qua ông chỉ vài lần, ấn tượng lại rất khắc sâu: Là lão già ích kỷ lại bá đạo ngang ngược, nói một là một hai là hai, cũng không cho phép bất kỳ phản bác lại.
Trời người Hạ lão gia tử là bộ đồng phục bệnh viện, khí sắc cũng không được tốt, nhưng dù vậy, khí thế vẫn cực bức người, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.
"Trên đùi đang được châm cưu, không tiện xuống giường, mong Hạ lão gia tử thứ lỗi." Tập đoàn Hạ Thị do Hạ Hàn Xuyên quản lý, nhưng chân chính khống chế tập đoàn vẫn là chủ tịch Hạ lão gia tử.
Hạ lão gia tử đánh giá cô từ trên xuống dưới một chút, "Đi tù cũng cũng không phải không tốt, hiểu chuyện không ít."
Nghe vào thì là lời khen nhưng thật ra là trào phúng.
Hướng Vãn buông con ngươi, không đáp lại, chỉ là hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, có chút đau.
"Cô đừng khẩn trương, lão gia tử nhà tôi chỉ là muốn hỏi thăm vào câu thôi." Lão thái thái đứng bên nói.
Hướng Vãn không lên tiếng, chỉ là sống lưng căng chặt đến gắt gao.
"Hiện tại cô và Hàn Xuyên đang ở bên nhau?" Hạ lão gia tử kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt như chiếc đinh ghim chặt trên người Hướng Vãn, như muốn từ trên người cô nhìn ra chút gì đó.
Đáy mắt Hướng Vãn rất nhanh hiện lên tia châm chọc, ngón tay nắm chặt dưới tấm ga trải giường, thấp giọng nói: "Chuyện này ngài hẳn là đã điều tra qua rồi, hà tất phải hỏi lại tôi?"
"Đừng nói cha mẹ cô, đến cả ông ngoại bà ngoại cô còn sống cũng không dám dùng thái độ này để nói chuyện với tôi!" Hạ lão gia tử bất mãn mà hừ một tiếng, "Tôi hỏi cô cái gì, cô cứ thành thật trả lời là được, không cần nói mấy lời vô nghĩa, tôi cũng không có thời gian nghe!"
Hướng Vãn nắm thật chặt nắm đấm, hít sâu một hơi nói: "Nếu bị cưỡng bách ở lại bên người anh ta, cũng được coi như 'ở bên nhau' trong lời nói của ngài, thì đúng rồi chúng tôi đang ở bên nhau."
"Tháng sau Hàn Xuyên sẽ cùng Giang Thanh Nhiên đính hôn, cô không thể ở lại thành phố B!" Hạ lão gia tử không phản bác nói: "Cô chuẩn bị đi tôi sẽ sắp xếp người đưa cô đi!"
Nghe thế Hướng Vãn ngẩng đầu, lông mi run rẩy vài cái, "Ép tôi rời đi cũng không phải là không được, nhưng tôi có hai điều kiện."
"Cô dán nói điều kiện với tôi?" Giọng nói Hạ lão gia tử cao hơn rất nhiều.
Lão thái thái tiến lên bên cạnh ông vuốt vuốt lưng, nói: "Cô gái này cũng rất đáng thương, cứ để cô ấy nói ra hai điều kiện đi, ngài đừng tức giận."
Hạ lão gia tử hừ thật mạnh một tiếng, liếc xéo Hướng Vãn, "Nói đi."
"Hạ Hàn Xuyên dùng vợ chồng anh trai tôi còn cả hai đứa con của họ để uy hiếp tôi. Tôi rời đi cũng được nhưng ngài phải bảo đảm an toàn cho họ." Sau lưng Hướng Vãn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt, "Đây là điều kiện thứ nhất."
Hạ lão gia tử nhíu nhíu mày, sắc mặt không được tốt, nhưng cũng không nói gì.
"Điều kiện thứ hai đối với ngài mà nói cũng không phải vấn đề." Hướng Vãn lau mồ hôi trên trán.
Hạ lão gia tử cười lạnh, "Ai nói với tôi là chuyện không phải vấn đề, tôi liền phải đáp ứng sao?"
"Tôi muốn tham gia xong hôn lễ của Lâm lão gia tử rồi mới rời đi." Tay chân Hướng Vãn có chút nhũn ra mà cúi đầu, làm như không nghe được lời bất mãn của Hạ lão gia.
Hạ lão gia tử hừ một tiếng, không trả lời, trong văn phòng an tĩnh làm người ta cảm thấy áp lực.
Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy ra, rồi theo cằm chảy xuống quần áo và cả trên mặt đất.
"Hôn lễ diễn ra vào lúc 6 giờ, tôi sẽ đưa người đưa cô đi!" Mặt Hạ lão gia tử âm trầm nói một câu, đứng dậy đi ra ngoài.
Lão thái thái nhìn mắt sắc mặt vô cùng khó coi của Hướng Vãn, ý vị không rõ mà thở dài, đi theo sau lưng Hạ lão gia tử rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Hướng Vãn mới hoàn toàn thả lỏng, toàn thân bủn rủn vô lực mà nằm xuống giường, quần áo ướt như vừa mới từ trong nước vớt lên.
Chật vật đến tận cùng, khóe môi cô lại chậm rãi cong lên, đáy mắt là tầng tầng lớp lớp ý cười.
Có thể rời khỏi Hạ Hàn Xuyên, thật tốt!
Hơn nửa tiếng sau, Lục Ngôn Sầm mới trở về, trong tay xách là túi nhỏ được đóng gói kỹ càng. Hắn đi vào, liền đem hai túi nhỏ đưa cho Hướng Vãn, "Mẹ tôi đưa cho cô, hy vọng cô không từ chối."
----------------------------------------------------------------
13/11/2022
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro