Chương 200: Tôi khuyên cô nên đến khoa mắt kiểm tra đi
Tống Kiều nghĩ đến bộ dáng khi Hạ Hàn Xuyên cảnh cáo cô, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
"Còn có...." Hướng Vãn đi đến bên cạnh, quay đầu kè sát vào lỗ tai cô nói: "Là tôi dây dưa với Giang Thích Phong, hay là anh ta dây dưa với tôi, cô thật sự không nhìn ra sao?"
"Nếu tôi nhớ không lầm, cô so với tôi nhỏ tuổi hơn, đúng không? Tuổi còn trẻ mà mắt đã có vấn đề rồi là không tốt, tôi khuyên cô nên đến khoa mắt kiểm tra đi."
Tống Kiều tức giận đến thở dốc, "Hướng Vãn, cô đừng quá kiêu ngạo, nói không chừng Hạ tổng sắp đá cô rồi đó!"
"Người đừng quá kiêu ngạo là cô mới đúng." Hướng Vãn cười nhạt một tiếng, khinh thường nói: "Khi nào Hạ Hàn Xuyên đá tôi thì tôi không biết. Trong khoảng thời gian tôi còn là bạn gái của Hạ Hàn Xuyên nhưng nếu cô lại đến đây trêu chọc tôi nữa, tôi có thể gây khó dễ cho Tống gia được đấy."
"Cô dám!" Giọng nói của Tống Kiều bởi vì cất quá cao mà có chút sắc nhọn.
Hướng Vãn nhàn nhạt liếc mắt một cái, "Có dám hay không, cô có thể thử xem."
Nói xong, cô lướt qua người Tống Kiều, đi đến ven đường vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, rồi lên xe rời đi.
Tống Kiều trơ mắt nhìn xe taxi biến mất trong tầm mắt, sắc mặt đen như mực. Cô ta phẫn nộ mà dậm mấy cái trên mặt đất, lại bởi vì chiếc giày cao gót bị gãy mà tự làm đau chân mình.
Cô ta thống khổ mà hô một tiếng, ngồi xổm trên đất tháo giày ra kiểm tra. Cắn răng quên đi cảm giác đau, cô ta một lần nữa mang giày vào, nghiến răng nghiến lợi mà đi vào quán bar.
Chuyện huỷ hôn với Giang gia cũng không phải hoàn toàn không thể, nếu Giang Thích Phong còn dây dưa không bỏ với Hướng Vãn như vậy, làm cô xấu hổ trước mặt người khác, cô liền sẽ đến cầu xin ông và ba mẹ giải trừ hôn ước!
Cùng lắm thì....... cùng lắm thì cùng kết hôn với tên hoa hoa công tử Bùi Tung của Bùi gia, còn hơn Giang Thích Phong tự xưng là thanh cao nhưng sau khi đính hôn rồi còn nhớ mãi không quên người phụ nữ khác!
**********************
6 giờ tối, trời đã tối đen. Diện tích biệt thự không nhỏ, nhưng đến một người giúp việc cũng không có, giữa trưa Hướng Vãn không ăn nhiều cơm, lúc này đã có chút đói bụng.
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi cơm hộp, nhưng nhớ đến bảo vệ liền ỉu xìu, Trúc Hiền Trang không cho phép giao cơm hộp vào, ngay cả ngừng ở trước tiểu khu chờ cũng không được phép.
Chủ yếu là ở Trúc Hiền Trang người giàu quá nhiều, trước kia cũng từng phát sinh trường hợp có người ngụy trang thành nhân viên giao cơm, mang theo bom muốn vào Trúc Hiền Trang.
Tuy nói hộp cơm giả kia ở cửa đã bị phát hiện, nhưng dưới sự kích động tên giả mạo đã kích hoạt quả bom, khiến cho bảo vệ một người chết, một người bị thương, tạo ra một vụ chấn động rất lớn trong dư luận. Sau sự việc này, trừ nhân viên và người bên ngoài được chủ mời vào thì những người khác đều không được phép tới gần Trúc Hiền Trang.
Hướng Vãn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ muốn gọi cơm, vào phòng bếp. Tủ lạnh trong bếp được lấp đầy nguyên liệu nấu ăn nhưng thật ra cũng không cần lắm vì trước kia cô chưa từng nấu cơm, ngoại trừ nấu mì ăn liền thì cái gì cũng chưa thử qua.
Nhưng cô tìm nửa ngày cũng không tìm được gói mì nào, chỉ có thể căng da đầu lấy mấy quả trứng gà. Xào trứng gà coi như dễ dàng, cô cảm thấy mình hẳn có thể làm được.
Nhưng tất cả chỉ dừng ở nghĩ ——
Rầm!
Đã là quả trứng thứ rơi trên sàn.
Hướng Vãn nhíu nhíu mày, may mà đến quả thứ ba cũng rơi được vào trong chén. Cô vụng về đánh năm quả trứng, dựa theo công thức tra được trên điện thoại mà nêm nếm, cũng xem như là thuận lơi, nhưng đến lúc bật bếp thì lại bị làm khó.
—— Công thức không nói đến để lửa như thế nào.
Hướng Vãn có chút bực bội mà xoa xoa khuôn mặt, làm dính chút trứng gà lên.
Lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh thắng xe , hẳn là Hạ Hàn Xuyên đã trở về.
Cô mím môi, nhanh tay kèm thêm chút hoảng loạn mà đem trứng gà đã khuấy xong đổ vào thùng rác, đem tất cả để vào chỗ cũ, rồi mới từ trong bếp đi ra ngoài.
Không nghĩ đến vừa bước đến phòng khách đã gặp Hạ Hàn Xuyên.
"Đã ăn cơm chiều chưa?" Hạ Hàn Xuyên cởi áo vest, đặt trên sô pha, quay đầu nhìn cô hỏi.
Hướng Vãn xoa xoa bụng, "Ăn rồi."
Nói xong, không thèm nhìn hắn một cái, bước lên lầu.
Hạ Hàn Xuyên nhìn thân ảnh của cô biến mất ở chỗ ngoặt, rũ con ngươi, mím môi, đi vào bếp.
Trên sáng phòng bếp vẫn còn nguyên hai quả trứng gà bị rơi vỡ nát, hắn như có như không mà thở dài, cầm dụng cụ vệ sinh dọn dẹp. Khi dẹp sạch sẽ định đổ vào thùng rác, hắn vừa vặn nhìn thấy dấu vết che dấu trong thùng rác của Hướng Vãn.
Trong căn phòng đầu tiên bên trái ở lầu hai.
Hướng Vãn ngồi trên giường, nhíu nhíu mày, lại đứng lên, liên tục rót đầy hai ly nước uống cạn, bụng có chút trướng....... Nhưng chung quy lại vẫn đói. Cô mím môi, đi đến mép giường cầm lấy ví tiền, chuẩn bị đi ra ngoài ăn chút gì đó.
Chỉ là cô mới vừa đi tới cửa, còn chưa kịp vặn mở tay nắm, cửa lại từ bên ngoài mở ra.
Hạ Hàn Xuyên đứng trước cửa, trên tay còn là đồ ăn, "Đi xuống ăn cơm."
"Tôi đã ăn rồi." Hướng Vãn nói.
Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên sâu thẳm mà nhìn cô, đột nhiên duỗi tay, Hướng Vãn theo bản năng lui về sau, lại bị hắn dùng tay nâng lên sau đầu, không có cách nào thoát được.
Tay hắn mang theo vết chai mỏng dừng trên mặt cô, lau sạch vết trên lòng trắng trứng, "Không phải muốn ăn trứng gà sao? Xuống dưới đi."
Hướng Vãn quay đầu tránh đi bàn tay của hắn, lại lui về sau thêm vài bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, lặp lại lần nữa: "Tôi đã ăn rồi."
Cùng hắn ăn cơm, cô sợ mình không nuốt nổi.
Hạ Hàn Xuyên rũ mắt, ánh mắt dừng trên chiếc ví trong tay cô, "Em không có bằng lái, không thể lái xe. Có thể gọi xe bên ngoài vào chở, nhưng nơi này không cho phép người ngoài tiến vào, gần đây cũng không có xe taxi."
Hướng Vãn nắm chặt ví tiền trong tay, cúi đầu không lên tiếng.
"Em ăn rồi thì nể mặt anh ăn thêm một chút, anh không có thói quen ăn cơm một mình." Hạ Hàn Xuyên nói.
Hướng Vãn mím môi, cuối cùng vẫn cùng hắn đi xuống lầu.
"Buổi tối ăn quá nhiều sẽ không tốt, chỉ có hai món xào." Hạ Hàn Xuyên đơm một chén cơm, đặt trước mặt cô, rồi mới đơm một chén cho mình, ngồi xuống.
Hướng Vãn cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
Hạ Hàn Xuyên cũng không nói nữa, chỉ là khi vừa ăn xong, đột nhiên nói: "Nếu gặp được Bùi thiếu, lập tức gọi điện thoại cho anh, nếu không muốn gọi cho anh, thì có thể gọi cho Mộng Lan."
"Tôi no rồi." Hướng Vãn buông đũa, đứng lên.
Hạ Hàn Xuyên đi theo đứng lên, ở sau lưng cô nói: "Em muốn là cái gì thì đều có thể, nhưng đừng trốn tránh anh, bằng không anh không cam đoan được mình sẽ làm ra chuyện gì."
"... Được." Hướng Vãn nắm chặt tay một chút rồi thả lỏng, phẫn nộ đầy trong mắt. Cô không xoay người lại nhìn hắn, nói xong liền đi nhanh lên lầu.
Hạ Hàn Xuyên nghe được tiếng đóng cửa thật lớn từ trên lầu truyền xuống, gân xanh trên tay hiện lên. Hắn một lần nữa ngồi xuống ăn cơm, rồi cầm chén đũa đi vào phòng bếp.
Hướng Vãn dựa lưng vào cửa, hít sâu một hơi, nỗ lực khôi phục cảm xúc của chính mình.
Tức giận với Hạ Hàn Xuyên ngoại trừ sẽ làm ảnh hưởng tới bản thân, thì một chút tác dụng cũng không có. Nếu bị buộc ở bên cạnh hắn, thay vì tức giận không bằng nghĩ xem nên lợi dụng hắn như thế nào để trả thù những kẻ đã từng thương tổn cô.
----------------------------------------------------------------
02/11/2022
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro