hà nội!mùa của những yêu thương
Hà Nội!những ngày đầu Hạ hối hả của những trận mưa rào,qua rồi những ngày mưa bụi bay, thu lu trong nỗi nhớ giá rét của ngày Đông, giờ đây,tất cả như vỡ ào trong kỉ niệm,chẳng giấu nỗi chút cảm giác lao xao...Lang thang trên 1 tuyến đường của thành phố,1 mình,n chậm dãi bước đi trong im lặng, trong vô thức giữa cái bóng vàng hời hợt của chiều hôm.có 1 Ánh mắt đang cố tránh lé dòng suy nghĩ Của chính mình, cái mùa trút lá muộn màng nhưng đâu thể trút nổi hết yêu thương.Chốc chốc, cơn gió lại vô tình vuốt ve lên mái tóc nó,dịu dàng thôi,ko kẻo lại vỡ òa.Sinh viên, cái tuổi biết yêu và dám yêu,Hà Nội, nơi có vô vàn bản tình ca đẹp, chỉ riêng với nó,thủ đô mang nhiều tâm trạng buồn trong cái náo nhiệt hằng ngày.Cô nàng sinh viên năm nhất mải miết tìm kiếm 1 người,cho dù biết rõ ai đó đang ở đâu nhưng giữa hàng trăm lí do lại chẳng thể tìm nổi 1 lí do để gặp lại….
Dừng chân ở trạm xe buýt 35,n chờ đợi , khẽ nhìn quanh những người bạn đường,haizzz..vẫn là những người xa lạ, thành phố lớn đến vậy sao?? Ngày nào n cũng đợi,ngày nào n cũng nhìn và rồi ngày nào cũng thấy lạ lẫm.Như 1 thói quen,n dừng chân ở mọi ngõ ngách Hà thành-nơi n đã từng đến,có khi đứng lặng thật lâu,nhưng cũng có khi lướt qua thật vội vàng…
5 phút trôi qua,thêm 5 phút nữa....tạm dừng rồi lại tiếp tục,n chênh vênh trên chiếc xe khá Đông người,n len lỏi xuống ghế trống cuối xe rồi ngồi thụp xuống,yên vị, cắm tai nghe và bắt đầu mơ màng.Gần 1 năm rồi,cứ như 1 giấc mơ, n đã trở thành sinh viên gần đk 1 năm rồi,cái ước mơ hồi c3 của n đã thành hiện thực, nhưng cuộc sống của 1 cô gái tuổi 18 khác với kì niệm của 1 nhóc lớp 12,nhiều nỗi lo, nhiều mối bận tâm và còn nhiều nỗi nhớ ...Nó nhớ cậu ấy!!!1 thứ tình cảm đơn phương mãnh liệt hơn nó nghĩ, n đã cho rằng đó chỉ là 1 cơn say nắng đầu đông nhưng làm j có cơn bệnh nào miên man đến gần 4 năm trời,cũng chẳng phải là sự lầm tưởng nào đó, chẳng có thứ tình bạn nào lẫn lộn nhiều cảm xúc đến vậy.và câu trả lời chính xác cho sự mơ Hồ ở nơi n chính là 1 sự im lặng của riêng mình.ngày bế giảng, 2 đứa có hàng chục bức ảnh chụp chung, nhưng n chẳng dám rửa lấy 1 bức cho riêng mình, yên,cậu tặng n 1 bó Hoa Hồng của lớp,khi ấy,n cứ nghĩ như cậu đã mang tặng nó cả 1 cánh đồng hoa nhưng n cũng chẳng dám cắm ở trong phòng mà phải gửi nhờ bên phòng đứa em gái,ai xin cũng nhất định ko cho.Trước ngày thi đại học ,2 đứa Hứa sẽ giữ Liên lạc với nhau qua Facebook, qua điện thoại và nhất định phải báo kết quả thi cho nhau sớm nhất.Và rồi nó vào ngoại thương,còn cậu vô kiến trúc,ngày nhận đk giấy báo nhập học cũng là ngày n nhận đk tin nhắn của cậu:”có định mở công ty ko đấy?” …Khi còn ngồi cạnh nhau,2 đứa đã từng nghêu ngao tự sướng,n nói sau này n sẽ mở 1 công ty tổ chức sự kiện và nhất định n sẽ nhờ cậu thiết kế ước mơ cho n,chỉ mình cậu thôi!
Đọc xong tin nhắn,ko trả lời,có 1 người đã khóc cả đêm!n thấy khổ sở khi phải tránh mặt ng mà n muốn gặp hàng ngày,n thấy mất phương hướng khi cứ phải tự mình che giấu cảm xúc nhưng n sợ mất cậu hơn.suốt 3 năm qua, cũng dài chứ nhỉ? Tại sao cảm xúc của n thay đổi còn cậu thì ko?ngoài 1 đứa bạn thân, n ko là j khác nhưng nếu cậu biết tình cảm của n thì chắc n sẽ chẳng là j nữa trong cuộc đời cậu, và vì thế n im lặng suốt bao năm qua.Quãng thời gian sau đó là những j kinh khủng nhất đối với n,có sự đấu tranh,có sự ngột thở và có cả những cái gọi tên thì thầm.Cậu vẫn chẳng biết j,vẫn quan tâm như khi trước,mặc cho sự vô tâm qua những dòng tin nhắm trả lời của n.Nhưng mọi thứ đều có giới hạn của n,và cũng là con người,những cuộc gọi nhỡ nhiều hơn,tin nhắn ít đi,câu chuyện nhạt bớt ,cậu cũng ít ol face,nhưng có lẽ cậu là 1 người con trai tốt,cậu đã kiên nhẫn chịu đừng sự dở hơi của n suốt 3 tháng sau đó mà ko hề trách mắc 1 câu,chỉ có điều,cậu ko dành cho n…
Giờ n cũng đã thấy ổn hơn rồi,sinh viên khiên n có ít thời gian nhớ về cậu, ko Liên lạc khiến nó cảm thấy Bình yên hơn.có lẽ c ấy cũng đang dần quên n rồi, bạn thân nên chỉ dừng lại ở đó thôi.nhưng đến tận bây giờ,n vẫn mong sẽ gặp lại cậu, như 1 ng bạn thôi cũng được!
N gục đầu vào cửa kính, khẽ nghẹn lại ở cổ hỏng,mắt n khẽ nhắm, giữ lại những giọt nước mắt trực trào ra. xe buýt dừng ở trạm xe nào đó,ng xuống, ng lên... Nhưng sẽ vẫn là những người xa lạ,n đã kiếm Tìm 1 sự tình cờ suốt bao nhiêu tháng qua,n thấy mệt mỏi rồi, thấy vô vọng và thấy mình ngớ ngẩn!!!
-nghe bài j vậy??
rồi 1 bàn tay khẽ đưa cạnh má n,nhẹ nhàng rút 1 bên tai nghe đăt vào tai mình, nhìn n cười,... Nó như người bừng tỉnh sau giấc ngủ hàng trăm năm, cậu vẫn ấm áp thế, vẫn khiến người khác phải khổ sở vì mình và vẫn khiến n lục tung mọi cảm xúc.giọt nước mắt khẽ rơi trên Gò má n, tự do ko 1 sự gượng gạo chói buộc kìm nén nào, lần thứ 3 n khóc vì cậu. Ko dỗ dành,ko hỏi han, ko cuống quýt như hồi học cùng nhau, cậu chỉ im lặng rồi khẽ lấy tay đưa đầu n dựa vào vai mình.
-nhạc ko lời mà khóc j chứ? Bó tay cậu đấy! Hay tại nhớ tớ quá nên khóc!??
- ừ!! Có lẽ vì nhớ cậu!!!
Im lặng, cả 2 đứa cùng im lặng mặc cho sự ồn ào trên xe,mỗi ng 1 suy nghĩ,dù cho cả 2 đang cùng nghe 1 bản nhạc hòa tấu,n vẫn thật yên trên vai cậu, nước mắt thấm ướt cả 1 vạt áo, gặp cậu rồi, đỡ nhớ rồi nhưng n vẫn cứ khóc, mà cũng chẳng phải là khóc, chỉ là nước mặt lặng lẽ rơi.nó mất cậu thật rồi, n đã nói nhớ cậu và đáp lại tình cảm của n là sự im lặng, đã cố giấu 4 năm sao giờ lại nói ra vô điều kiện như vậy???10' trôi qua dài đến không tưởng.n cố lấy hết can đảm để bắt đầu lại, ngồi thẳng dậy, hít 1 hơi thật sâu,mắt n cố tỏ ra ráo hoảnh, cậu quay ra nhìn n,n cố gượng cười 1 nụ cười thoải mái nhất có thể,kéo tai nghe rồi đút vào cặp.
-thế cậu có nhớ t ko? Lâu quá rồi 2 đứa ko gặp nhau còn j?
- sao dạo trước,c ko giữ lời Hứa?
- t xin lỗi, vì khi ấy t hứa với 1 ng bạn thân, nhưng sau đó t ko nhớ rằng t đã từng coi cậu là bạn thân,nhưng giờ t sẽ thực hiện lời Hứa của mình.t sống tốt lăm,sinh viên ngoại thương nha,25đ đó,...... À mà sắp đến Bến cậu xuống rồi, đừng nhìn t nữa, xuống đi! Kể cả t có thế nào thì cậu cũng đừng quay lại,đk ko?
"Xe dừng ở mê Linh, ai xuống thì xuống luôn đi, nhanh ko muộn rồi!!!"
N quay mặt ra ngoài phía cửa sổ, mặc kệ ng đang nhìn n,đường đã bắt đầu lên đèn,bên ngoài nhá nhem nhưng vẫn lồng lộng gió.n thấy ngột thở,n muốn lao nhanh ra khỏi xe buýt để gió ôm n vào lòng,n Cần ai đó lúc này nhưng ko phải cậu, nhất quyết ko phải cậu,n sợ sự thương hại từ 1 người bạn thân!cậu đi rồi,xuống xe rồi nhưng chắc vẫn sẽ nhìn n, ko đk quay ra nhìn về phía cậu, kệ đi rồi cậu cũng sẽ đi....2 người lướt qua nhau như chưa hề dừng chân trong cuộc đời nhau. Trớ trêu thật!
-lá La..lá La là La lá...lá La là.... Nhạc chông điện thoại của n vang lên,vài ánh mắt đổ dồn về phía n,lục tay vào cặp,lôi chiếc điện thoại ra nghe
-cậu xuống xe đi!!! Đừng cãi lời t!!!
N ko biết n bị làm sao nữa! N ko hi vọng nổi vào điều j cả nhưng n cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để buông tay cậu,có 1 cảm giác nào đó chế ngự lí trí của n,tìm 1 lí do để thuyết phục bản thân mình,có lẽ,cậu đang cần n,chỉ 1 chút thôi,như n đã từng rất cần cậu…
- Bác ơi!bác cho con xuống xe!
Nhìn Bộ dạng tả tơi của n, nước mắt vẫn đang lăn trên má, mọi ng có vẻ lo lắng và khó hiểu,Bác Tài xế ra hiệu cho xe dừng lại.cáh cửa xe mở ra, n lao xuống, nhìn xung quanh 2 bên đường, mọi thứ chỉ vừa diễn ra trong vòng vài phút,n ko biết đó là sự thật hay do n ảo tưởng,điện thoại vẫn còn kết nối,xe chạy rồi, giờ n còn lại 1 mình và gió
- cậu đâu rồi?
- chỉ nghe t nói thôi, đừng hỏi? Cũng đừng vội trả lời dù cho t có hỏi j! .....Cậu có thể khóc nhưng t thì ko. Vậy t nhớ cậu thì t phải biết làm thế nào?suốt thời gian qua, t ko biết vì sao cậu lại tránh mặt t,cậu có biết t đã khổ sở như thế nào ko? Nhưng giờ thì t biết lí do rồi.vì cậu nhớ t. T đã từng coi cậu là bạn thân, nhưng chưa bao giờ t nghĩ sẽ buông tay cậu.cũng chưa bao giờ t nghĩ mình sẽ nắm lấy 1 bàn tay khác, vì thế cậu đừng có trốn nữa,nếu có muốn chạy thì hãy chạy thật chậm để t có thể tìm thấy cậu.đk ko?....
Cậu bước đến gần nó,thật gần,n lặng người,chỉ khóc,n nghe thấy mọi thứ rõ ràng đến 2 lần:1 là qua điện thoại,2 chính giọng nói ấm áp đang ở ngay trước n,n ko yêu đơn phương, n ko 1 mình,cậu bảo cậu nhớ nó, cậu nói cậu khổ sở vì sự biến mất của nó.oà khóc thật to như 1 đứa trẻ,nó của tuổi 18 bỗng trở lên nhỏ bé trước mặt cậu.
-cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ???
Ôm chặt n vào lòng,cậu mang cả 1 thế giớ Bình yên cho n,chỉ vậy thôi cũng là quá đủ rồi,mọi nỗi nhớ,mọi sự cố gắng đều trở nên vô nghĩa,cái cảm giác như vừa tìm thấy trái Tim mình mới dễ chịu làm sao?n cảm nhận đk cả trái Tim của cậu,cũng nhớ nó nhiều lắm,cũng thương nó vô điều kiện, cũng chờ đợi 1 sự gặp lại tình cờ giữa lòng thành phố để biết cảm xúc của nhau và cho nhau 1 câu trả lời.có thể mọi ng sẽ nghĩ chúng n sến sẩm lắm, kệ chứ, bởi đâu ai biết những tháng qua n cô đơn thế nào,cũng chẳng ai hiểu đk cảm giác chỉ có 1 mình ra sao??? Và giờ cũng chẳng ai hiểu hạnh phúc là j với n.... Vẫn thật ngoan ngoãn trong vòng tay cậu,n thì thầm:
-suốt thời gian qua, cậu có tìm tớ ko?
- ko.t ko đi Tìm cậu!
-t sẽ buồn đấy!hnay là 1 sự tình cờ và cảm xúc của cậu cũng là bất chợt???
-ừ!!! 1 sự tình cờ.
N khẽ đẩy cậu ra.lau sach nước mắt,lùi lại phía sau 1 chút, đủ để cậu hiểu 2 đứa nên rõ ràng.
- tớ đã chờ đợi sự tình cờ ấy rất lâu rồi, nhưng chỉ để đk gặp c,để đỡ nhớ c, chứ ko phải để vội vàng ngộ nhận 1 thứ tình cảm ko thuộc về t.những j cậu nói,t sẽ quên,t sẽ lại sống 1 cuộc sống ko có cậu,như vậy t sẽ Bình yên hơn!!!
N quay mặt đi,bước thật nhanh,n ko khóc, hay thật n đã ko rơi 1 giọt nước mắt nào, nhưng Tim nó loạng choạng....1 bàn tay giữ n lại.siết chặt tay nó:
-c chưa bao giờ rời khỏi tầm kiểm soát của t cả, chỉ là t luôn đứng sau cậu, ở 1 khoảng cách đủ xa để cậu nghĩ rằng t ko tồn tại?t cũng ko hề muốn phải yêu cậu 1 cách khổ sở như thế,ngày nào cũng lên face. Chờ nick cậu ol,ngày nào cũng đứng chờ cậu ở cổng trường,ngày nào cũng hỏi thăm về cậu,ngày nào cũng gửi tn qua Yahoo ... Nhưng t chỉ nhận lại đk sự im lặng.có lẽ cậu Cần thời gian, t sẵn sàng chờ cậu,dù lâu hơn thế,...bởi vì t đã nhớ cậu nhiều lắm!
Ngày đầu tiên n gặp cậu là vào 1 ngày nắng khai trường,ngày đầu tiên n nói chuyện với cậu là vào 1 ngày mưa ở nhà xe,ngày đầu tiên 2 đứa đk xếp ngồi cạnh nhau là vào 1 ngày ảm đạm,ngày đầu tiên n thấy tim mình say nắng là vào giữa ngày gió mùa về thành phố,…..và ngày đầu tiên cậu ôm n vào lòng là 1 ngày đầy gió!Có những sự chần chừ đến ngao ngán trong cuộc đời,có những sự gặp gỡ mang trong mình nhiều ý nghĩa,nếu đã từng mong đợi điều gì thì hãy tìm n bằng cả trái tim….để biết yêu thương và hạnh phúc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro