Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Trong ngày hôm đó Ôn Hàng gọi cho quản lý tiệm trà sữa xin nghỉ việc. Vì nghỉ trước thời hạn, tiền lương nửa tháng chỉ có hơn hai ngàn, nghĩ lại thấy cực kỳ xót .

Trì Việt nghe cô nhắc đến việc này trong lúc ăn cơm, chỉ biết lắc đầu, gắp ba miếng thịt kho tàu của dì Lý bỏ vào chén cô, nói lời an ủi không mấy liên quan: "Được rồi, ăn thêm chút thịt đi."

"......" Ôn Hàng biết chuyện này không có gì để nói với anh, yên lặng gắp miếng thịt bỏ vào miệng, chấm dứt chủ đề này.

Tiền lương nhanh chóng bị Ôn Hàng ném ra sau đầu vì cô đã đăng ký ba lớp học bổ túc: Toán, Anh và lớp chuyên đề Sử-Địa. Xếp kín lịch từ 2 giờ chiều đến 8 giờ tối, thời gian còn lại còn phải bổ sung bài vở đã bỏ lỡ nửa tháng trước, bận rộn đến mức không thở nổi.

Ôn Hàng bận, Trì Việt chỉ nhìn thấy cô vào buổi sáng, cùng ăn sáng và trưa, sau đó trời tối hoàn toàn mới thấy cô về.

Có lẽ vì mỗi sáng bị Ôn Hàng đánh thức, không biết từ khi nào, Trì Việt dần trở nên có giờ giấc hơn, buổi sáng bảy giờ thức dậy ăn sáng, buổi tối trước mười hai giờ đã đi ngủ.

Ôn Hàng chưa từng học hành theo lịch trình nghiêm ngặt như vậy, sau vài lần được thầy cô phụ đạo chỉ điểm, cộng thêm bài tập chuyên đề dày đặc, cô nhanh chóng hiểu rõ những bài khó, dần bắt kịp tiến độ học tập của lớp, còn được thầy khen.

Giáo viên trường luôn khen cô chăm chỉ, ngay cả Ôn Hàng cũng nghĩ thành tích tốt của mình là nhờ chăm chỉ học, chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh.

Thầy tiếng Anh khen ngữ âm của cô chuẩn, chỉ thiếu luyện tập, nhịp điệu không tốt, có đề cử vài bộ phim tiếng Anh để cô luyện thêm.

Ôn Hàng như được tiêm máu gà, mỗi ngày càng chăm chỉ, thấy điểm số của mình tăng lên trong các bài kiểm tra tự ôn, buổi tối còn luyện tập đối thoại trong phim, đến khi cảm thấy bắt chước không sai biệt lắm, cô ngẩng đầu hỏi Trì Việt, hơi thẹn thùng: "Cậu thấy câu này tôi đọc có được không?"

"Cậu đọc lại lần nữa?" Trì Việt nhìn cô, nhẹ nhàng nhướng mày.

Ôn Hàng mím môi, cúi mắt, nghiêm túc đọc lại: "I feel like this is some dream world we're in. It's like our time together is just ours. It's our creation. It must be like I'm in your dream and you're in mine."

Càng đọc đến cuối, giọng Ôn Hàng càng nhẹ. Bộ phim này cô mới xem được một nửa, kể lại một câu chuyện tình yêu làm tim đập thình thịch, thích hợp thưởng thức trong đêm tĩnh lặng, khiến câu thoại lãng mạn này đọc lên như một lời thổ lộ.

Kết thúc từ cuối cùng, cô vội đặt điện thoại xuống, cầm ly nước uống một ngụm, ý đồ bình ổn khuôn mặt hơi nóng, thấp thỏm chờ đợi phản ứng của anh.

Trì Việt nghe xong im lặng hồi lâu, ngón tay vô ý thức gõ nhẹ lên đùi, rồi nhớ ra điều gì, thấp giọng đáp: "Đọc khá tốt..."

Dừng một chút lại hỏi: "Đây là phim gì?"

"Before Sunrise," Ôn Hàng trả lời.

"À," Trì Việt đáp không rõ ràng, cúi đầu mở điện thoại, một bên thúc giục, "Cậu tiếp tục đi."

---

Giữa hè tháng 7 cứ thế trôi qua, dự báo thời tiết cho biết nhiệt độ cao nhất là 38 đến 39 độ, buổi tối vẫn oi bức, vừa ra khỏi phòng học đi đến trạm xe buýt, trên người đã đổ mồ hôi, nóng đến nỗi thở không nổi.

Giáo viên hôm nay dạy thêm một chút, trời đã khuya, mây dày đặc mơ hồ như đám bùn lơ lửng trên đầu. Ôn Hàng đứng tại trạm xe buýt, đổi vai đeo túi, phẩy tay cho mát, hít một hơi sâu.

Không biết có phải do điều hòa 24 độ ở nhà Trì Việt làm cho cô càng ngày càng sợ nóng hay không, hiện tại trong thời tiết này cô đứng không yên, nhìn xe buýt từ xa đến, chỉ mong nhanh chóng về nhà tắm rửa.

Về đến nhà đã gần 9 giờ, Trì Việt đang chơi game trên sô pha như thường ngày, nhưng trò chơi hôm nay là game mới, cô chưa từng thấy qua, dường như chơi mãi không xong.

Ôn Hàng chào hỏi, Trì Việt đáp lại, đã quen với nhịp sống này, chỉ nhắc cô rằng trong tủ lạnh có cam đã cắt sẵn của dì Lý.

Cam ăn rất tiện, mát lạnh làm dịu bụng, cuối cùng cũng xua đi cái nóng, Ôn Hàng đặt chén pha lên đã rửa sạch sẽ lên giá, rồi đi tắm.

Mùa hè, quần áo mỗi ngày thay một bộ, nhưng đều mỏng nhẹ, lâu dần, quần áo của cô và Trì Việt lẫn lộn giặt chung. Sau khi tắm, cô nhét cả quần áo cả hai vào máy giặt, thêm bột giặt và khởi động máy.

Sau đó ra phòng khách nhắc anh: "Tôi muốn đi ngủ trước, khi nào quần áo giặt xong cậu phơi lên nhé."

Gần đây cô học bổ túc quá mệt mỏi, não bộ hoạt động quá tải, mỗi ngày cần ngủ chín tiếng mới đủ, hiện tại đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Trì Việt đã quen với việc phơi quần áo do cô sắp xếp, trước đây công việc này chờ dì Lý đến làm, nhưng hiện tại Ôn Hàng luôn nhét cả quần áo của anh vào máy giặt, có lẽ để tiết kiệm nước và điện. Nếu không phơi kịp, quần áo sẽ bốc mùi, anh đành làm theo, mặt không biểu cảm gật đầu.

Ôn Hàng vẫn không yên tâm, trước khi rời đi lại nhắc: "Nhớ đặt báo thức một giờ sau nhé." Sợ anh mải chơi game sẽ quên.

Trì Việt bất đắc dĩ đặt tay cầm xuống, lấy điện thoại đặt hẹn giờ một giờ, rồi giơ lên cho cô xem.

Ôn Hàng hài lòng, cảm ơn Trì Việt rồi đi ngủ.

Lên giường đã gần 10 giờ, có điều hòa mát mẻ, Ôn Hàng đắp chăn, không bao lâu liền ngủ. Trước đây ở nhà, giấc ngủ cô luôn chập chờn, không phải vì không muốn ngủ mà là không thể ngủ.

Sau khi ở ký túc xá, tình trạng cải thiện. Hiện tại ở nhà Trì Việt, buổi tối rất yên tĩnh, là lúc cô có giấc ngủ tốt nhất trong đời, mỗi lần ngủ đến sáng, thức dậy tinh thần sảng khoái.

Nhưng tối nay có chút bất ngờ, giữa đêm Ôn Hàng tỉnh giấc, không phải vì ác mộng, mà do tiếng sấm.

Giang Đường ở vùng duyên hải, mùa hè thường có giông bão. Tình hình chắc là sắp mưa, do dự một chút, Ôn Hàng rời giường kiểm tra cửa sổ phòng tắm đã đóng chưa.

Cô tắm xong có thói quen mở cử để thông gió cho hơi nước thoát ra. Sau khi kiểm tra, cô nhớ đến quần áo phơi ở ban công, không biết Trì Việt khi phơi có đóng cửa sổ không, sợ mưa lớn tạt vào sẽ làm ướt quần áo vừa giặt.

Nghĩ vậy, Ôn Hàng mở cửa đi ra ngoài, chuẩn bị kiểm tra tất cả cửa sổ trong nhà. Với Trì Việt, có lẽ đợi đến khi mưa lớn anh mới ý thức được.

Nhưng ngoài dự đoán, đã khuya mà phòng khách vẫn sáng, mặt đất đá cẩm thạch phản chiếu ánh sáng lờ mờ, còn nghe thấy âm thanh trò chơi.

Gần đây Trì Việt đã điều chỉnh giờ giấc, rất ít khi thức khuya, giờ đã hơn một giờ sáng, anh vẫn thức đêm chơi game.

Ôn Hàng kiểm tra cửa sổ phòng ăn, rồi vòng ra phòng khách, thấy Trì Việt không chỉ thức khuya chơi game mà còn uống bia, trên bàn có hai lon bia đã mở.

Ôn Hàng cúi xuống, nhìn rõ nhãn lon, cửa sổ sát đất bên ngoài bỗng lóe lên tia chớp, như ánh sáng xanh lửa lan, chiếu sáng phòng khách. Cô bị tia chớp làm hoảng sợ, hai giây sau, tiếng sấm từ xa đến gần, từ trên nóc nhà vang xuống, tiếng nổ lớn dần dần lan tỏa, bên tai như có dư âm của khói súng vô hình.

Đến khi tiếng sấm nhẹ đi, Ôn Hàng mới thở phào, quay đầu hỏi người trên sô pha: "Sao cậu còn chưa ngủ?"

Trì Việt thấy cô, một lúc sau, khàn giọng hỏi: "Làm ồn cậu sao?"

Ôn Hàng ngừng một chút, nhận ra anh hỏi về âm thanh của trò chơi, lắc đầu: "Không, bên ngoài tiếng sấm quá lớn, tôi ra kiểm tra cửa sổ đã đóng chưa."

"Ừ." Trì Việt đáp nhẹ, ôm chặt chăn, thu hồi ánh mắt.

Ôn Hàng vòng qua sô pha, nhìn cửa sổ sát đất trong phòng khách, vì trong nhà bật điều hòa, cửa sổ đã đóng kỹ, cô lại kiểm tra ban công và cửa sổ ngoài.

Đã đêm khuya, mưa rào kèm sấm chớp đã đến, gió lớn thổi qua khe cửa sổ, vang "phành phạch". Ôn Hàng mới đến gần, đã bị gió lạnh thổi vào mặt, trong sân cây cối xào xạc, đóng khóa cửa sổ mới chặn được tiếng gió.

Xong xuôi, Ôn Hàng trở lại phòng khách, nhìn người trên sô pha, định nhắc "Cậu uống ít thôi", thì phát hiện Trì Việt đang quay đầu nhìn mình, bắt gặp ánh mắt cô liền yên lặng dời đi.

TV vẫn bật, màn hình hiện cảnh kết thúc của một ván đua xe, xe đua lao ra khỏi đường và vỡ nát, ánh sáng đỏ lam lóe lên trên người anh như phủ một tầng u ám huyền ảo tạo thành một bức tranh sống động nhưng cũng mờ ảo. Một nửa gương mặt chìm trong bóng tối, đẹp nhưng đơn bạc như một đóa hoa thoáng lướt qua trong làn nước.

Cô dừng bước, cảm giác tối nay Trì Việt có gì đó lạ lạ, cô đến gần hỏi: "Sao tự dưng lại uống bia?"

"... Ngủ không được," Trì Việt một lát sau mới đáp, tự giễu cười lắc đầu, "Nhưng uống rồi vẫn không ngủ được."

Ôn Hàng nghe vậy, nhớ đến ngăn kéo chứa thuốc của anh, biết anh thường xuyên mất ngủ, do dự một chút rồi nói: "Uống nhiều không tốt cho sức khỏe... Nếu lần sau vẫn thực sự không ngủ được, cậu có thể uống một chút thuốc ngủ."

"Đã uống, cũng vô dụng." Trì Việt nhẹ nhàng đáp.

"?" Ôn Hàng mở to mắt, im lặng nhìn anh hai giây mới phát hiện anh không đùa, hốt hoảng nói, "Cậu điên rồi? Uống rượu và thuốc ngủ cùng nhau sẽ chết!"

Trì Việt bị cô làm cho bật cười, vừa định mở miệng, ngoài cửa sổ lại lóe lên tia chớp, anh theo phản xạ căng thẳng đợi tiếng sấm vang lên mới từ từ thả lỏng, lắc đầu nói: "Sẽ không chết, tôi đã thử rồi, chỉ cần kiểm soát tốt liều lượng là được."

"Cậu..." Ôn Hàng chán nản, không hiểu sao anh có thể xem nhẹ sự nguy hiểm như vậy, nhưng nhìn Trì Việt lẻ loi cô lại không thể ngăn lại cảm xúc trong lòng, đứng yên một lúc, cô chủ động ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Nếu không, tôi ngồi với cậu một lát?"

"Không cần, cậu trở về đi," Trì Việt giọng nghe trống rỗng, như tiếng vang xa xăm sắp tắt, nhắc nhở cô, "Ngày mai còn phải đi học, không cần lo cho tôi."

Nếu là ngày thường, anh còn đùa giỡn với cô một hai câu "Không phải còn một đống bài toán chưa làm xong sao", nhưng hôm nay không nói gì cả, cả người như đè nặng một áp lực đáng sợ.

Ôn Hàng không dám rời đi, một là sợ Trì Việt uống rượu và thuốc ngủ cùng nhau có vấn đề, cô ở bên cạnh có thể kịp thời gọi cấp cứu; hai là cảm giác anh thực sự cần ai đó ở bên, như cái đêm say trước đó.

Trì Việt thấy cô không đi, cũng im lặng. Mái tóc rủ xuống trán, che khuất đôi mắt.

Đến khi một tia chớp sáng lóe ngoài trời, chiếu sáng phòng khách trong tiếng sấm đang đến Trì Việt nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn chơi game không, tôi dạy cho cậu."

"... Được." Ôn Hàng đáp, âm thanh bị tiếng sấm cuốn đi.

Nhưng Trì Việt nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro