Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Sau khi có kết quả thi giữa kỳ, chủ nhiệm lớp tìm Ôn Hàng nói chuyện. Đại khái là an ủi cô không nên gấp gáp, thành tích có dao động là chuyện bình thường. Lần này lấy đề từ trường trọng điểm cho nên tương đối xảo quyệt, chưa quen nên việc không thích ứng là rất bình thường.

Ôn Hàng nghe xong, thật lâu sau hỏi

"Vậy là lúc trước các kỳ thi của trường đều quá đơn giản ư?"

Khâu Thụy Hồng nghe nàng hỏi ngay trọng tâm, chỉ có thể thở dài

"Trường học chúng ta không thể giống như các trường trọng điểm... Kiều Đầu Hạ trước đây thành tích không kém, mẹ em ấy lại để tâm, luôn gọi điện hỏi thăm, còn đăng ký nhiều lớp học thêm, lần này điểm của em ấy cao là bình thường."

Ôn Hàng rũ mi, lặng lẽ nghe.

"Em cũng không cần sốt ruột, thi đại học còn có một năm nữa, trình độ em tốt, lại chịu nỗ lực, có thời gian nhiều thì đến văn phòng hỏi bài, thuận tiện bảo mẹ em đi hỏi thăm, đến lúc nghỉ hè đăng ký lớp phụ đạo, em cũng sẽ không kém bọn họ."

Khâu Thụy Hồng cổ vũ.

"Vâng" Ôn Hàng cố gắng cười, "Cảm ơn thầy Khâu."

"Được rồi, thầy không làm phiền em nghỉ trưa, trở về đi."

Khâu Thụy Hồng nói, thoáng nhìn hộp sữa trên bàn thuận tay đưa cho Ôn Hàng

"Thầy không uống được sữa bò, em cầm đi."

Ôn Hàng nắm chặt ngón tay, lần nữa cảm ơn.

Từ văn phòng đi ra Ôn Hàng thấy hành lang nhìn thấy sắc trời âm u, gió thổi mang theo vài phần lạnh lẽo.

Sắp vào hạ, thời tiết Giang Đường cũng thay đổi, buổi sáng vẫn có nắng, nhưng hiện tại đã không thấy mặt trời.

Cô bước đi, giơ tay đỡ lan can, hít sâu một hơi.

Rõ ràng đã qua thật lâu, nhưng vừa rồi khi nói chuyện với thầy Khâu, Ôn Hàng vô thức nhớ lại kỳ thi trung học phổ thông hai năm trước.

Lúc đó, Ôn Hàng vốn dĩ có thể thi đậu vào trường cấp ba tốt. Nhưng đêm trước kỳ thi, người kia cố ý uống say, rạng sáng đến gõ cửa phòng cô. Cô bị đánh thức và nghe hắn lặp đi lặp lại ngoài cửa rằng cô là đứa vô dụng, hắn nói muốn nhốt cô trong nhà không cho đi thi, bắt cô phải đi làm công nhân, vài năm sau kết hôn sinh con, không trở về nữa để không làm phiền mắt hắn.

Cảnh Tử Diệp bị đánh thức, bắt đầu khóc lớn, Thôi Tiểu Văn mở cửa ra cố ngăn hắn lại, nhưng mọi chuyện trở nên hỗn loạn, thậm chí có người suýt ngã cầu thang.

Ôn Hàng không nhớ rõ ngày hôm sau làm sao đến được trường thi, nhưng khi tỉnh lại, kỳ thi đã kết thúc. Cô chỉ làm được một nửa bài thi, không có bài nào hoàn chỉnh.

Vì vậy, dù đã đến hiện tại, Ôn Hàng vẫn thường xuyên gặp ác mộng vào đêm trước kỳ thi. Đôi khi là kỳ thi đại học, đôi khi là kỳ thi trung học, dù biết rằng kể từ khi vào cấp ba, sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa. Nhưng cô vẫn tỉnh dậy vào giữa đêm, nước mắt chảy dài trên gối, sau đó cố ép mình ngủ lại.

Sau khi làm xong bài tập, Ôn Hàng bắt đầu lập kế hoạch cho bản thân. Tiệm trà sữa sẽ tuyển nhân viên thời vụ vào dịp hè, cô đã từng làm việc ở đó được một tháng vào năm trước. Vì không đi học nhiều, mỗi ngày làm từ chiều đến 7 giờ tối, tiền lương là 2500 tệ.

Năm nay, trong tháng đầu tiên của kỳ nghỉ hè, cô có thể làm ca 10 tiếng, như vậy tiền lương sẽ tăng lên rất nhiều, đủ để đăng ký một tháng học bổ túc tiếng Anh và Toán.

Tháng 10 sẽ thi tiếng Anh, cô phải tranh thủ không thể bỏ lỡ cơ hội này. Ôn Hàng liệt kê lịch trình trên vở, đánh dấu các thời điểm quan trọng nhất, viết liên tục đến tháng 6 năm 2020 mới dừng bút.

Cô xem lại từ đầu đến cuối, đúng lúc tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên, sau đó mới thu dọn cặp sách để về nhà.

Đảo mắt lại là cuối tuần.

Ngày hè buông xuống, thời tiết ngày một nóng hơn, điều hòa ở nhà Trì Việt mở 24/24.

Buổi sáng tháng 5 vẫn còn mát mẻ. Từ khi Ôn Hàng thấy cây mộc hương ngoài sân nảy ra lá mới từ nửa tháng trước, xanh tươi và trong suốt dưới ánh mặt trời, cô luôn muốn dậy sớm để tưới nước cho nó.

Sáng nay, Ôn Hàng vừa mở cửa sổ đã thấy cây mộc hương xanh rờn, những nụ hoa vàng nhạt mấy ngày trước giờ đã nở rộ, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Ôn Hàng nhanh chóng lấy thùng nước đi tưới cây. Khi đi qua bể bơi trống rỗng trong sân, cô thấy cạnh đó có vài lá rụng, đáy bể đã lâu không được xử lý, lớp gạch men xanh dưới ánh mặt trời trông ảm đạm.

Tưới nước xong, Ôn Hàng nghĩ đến việc cây mộc hương mới nở hoa đầu tiên trong tháng 5 này có lẽ do lâu ngày không ai chăm sóc, thiếu dinh dưỡng, nên cô lấy điện thoại ra ngồi dưới bóng cây, tìm kiếm cách bón phân cho mộc hương.

Đang đọc dở, Ôn Hàng nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng. Quay lại, thấy Trì Việt với vẻ mặt ngái ngủ, mắt nheo lại vì ánh nắng mặt trời, anh nhìn thấy cô ngồi xổm dưới tán cây rồi nhíu mày hỏi

"Cậu đang làm gì vậy?"

Ôn Hàng nhanh chóng đứng dậy, chỉ vào cây mộc hương vui mừng nói

"Cậu mau đến xem, chỗ này nở hoa rồi!"

Trì Việt thoáng nhìn thùng nước bên cạnh cô, cuối cùng hiểu cô nhàm chán đến mức nào. Anh dừng lại một chút, thay dép lê, bước chân dài tiến gần nhìn thoáng qua.

Cành mộc hương ở tường sân đã rối ren, lá cây xanh mướt, từ đỉnh đầu rũ xuống. Nhưng chỉ có một bông hoa nở, lẻ loi ở đầu cành, màu vàng nhạt như chim non, chưa hoàn toàn nở hết, trông thật đơn giản.

Trì Việt cúi mắt, nhớ lại trước đây, trong sân có rất nhiều hoa, nhiều nhất là hoa hồng và tú cầu. Mùa xuân hè hoa nở rực rỡ, nhưng phần lớn sống không lâu, dễ bị sâu bệnh, hoa tàn, hư thối. Sau đó, anh mời người đến dọn sạch, lát lên cỏ nhân tạo cho đẹp mắt.

Nhưng chỉ có hàng rào hoa này năm nào cũng nở, vừa vào xuân đã xanh um từ đầu tường, rất nhanh kết nụ hoa vàng rực, nở rộ đẹp đẽ. Tuy nhiên, dù sinh mệnh dẻo dai, khi không ai chăm sóc, hoa nở ngày càng ít. Đến năm nay, anh gần như quên mất đây là cây sẽ nở hoa.

Nhìn lại bông hoa vàng nhạt, Trì Việt hỏi

"Đây là hoa gì?"

Ôn Hàng ngạc nhiên vì sự quan tâm của anh, trả lời

"Hoa Mộc hương. Tôi vừa mới mua một ít phân lân kali trên mạng, nhưng có vẻ đã muộn, không biết có kịp để cây nở hoa kịp mùa xuân không."

Cô tiếc nuối nhìn cây mộc hương với lá xanh tươi tốt.

"...Ừ." Trì Việt đáp, câu nói "đuổi kịp mùa xuân" làm anh ngẩn ngơ. Một lát sau, anh thay đổi giọng điệu

"Cậu sao lại rảnh rỗi thế, còn có thời gian bón phân, không phải vừa mới thi không tốt sao?"

"..." Ôn Hàng nhất thời nghẹn lời, cúi mặt, cầm lấy bình nước vòng qua anh rồi đi. Tâm trạng sáng sớm tốt đẹp của cô bị những lời này phá hỏng.

Người khởi xướng chậm rãi theo sau, hỏi

"Cậu đi làm bữa sáng sao?"

Ôn Hàng không nhịn được nói lại

"Hôm nay sao cậu dậy sớm vậy?"

"Cậu ra cửa quên kéo rèm, bị ánh sáng làm tỉnh."

Trì Việt cuối cùng cũng chờ đến khi cô hỏi câu này, lạnh lùng trả lời.

"À... Thật xin lỗi."

Ôn Hàng bước chân khựng lại, lúc này mới nhớ tới việc mình vừa rồi thấy hoa nở quá phấn khích, xách theo thùng nước loảng xoảng chạy tới đây, quên mất việc kéo rèm cửa.

Trên mặt không khỏi hiện ra một tia xấu hổ, Ôn Hàng quay đầu nhìn anh một cái, thay đổi giọng điệu thân thiện hỏi

"Vậy bữa sáng cậu muốn ăn gì?"

"Hoành thánh, không cần canh, giống như lần trước"

Trì Việt gần đây đã ăn rất nhiều bữa sáng do Ôn Hàng làm, lần này đáp lời nhanh nhẹn, không quên bổ sung

"Đừng cho giá đỗ vào."

"Nhưng không bỏ giá ăn sẽ rất ngấy."

Ôn Hàng cúi đầu thay đổi dép lê, nói với Trì Việt.

"Tôi không thấy ngấy." Trì Việt phản bác.

"Vậy thì cho dưa leo vào," Ôn Hàng biết nghe lời, ngay trước khi hắn phản đối lại bảo đảm

"Tôi sẽ gọt vỏ sạch sẽ."

"..." Trì Việt bị cô chặn đường lui, không nói được lời nào.

May mắn là so với bông cải xanh, dưa leo bỏ vỏ không tính là quá ghê gớm.

Trì Việt vừa thức dậy chưa kịp uống nước, đi theo Ôn Hàng vào bếp, đã bị cái nóng đập vào mặt làm khó chịu, giơ tay giúp cô mở điều hòa, mở tủ lạnh lấy nước lạnh để uống.

Ôn Hàng thấy động tác của anh, nhắc nhở

"Sao cậu lại uống nước lạnh vào sáng sớm, dạ dày sẽ chịu không nổi."

"Ừ ừ, cậu nói đúng..."

Những lời này Trì Việt đã nghe dì Lý nói rất nhiều lần, đã miễn dịch, đáp lời chẳng hề để ý, đặt chai nước xuống.

Ôn Hàng cứng lưỡi, nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt với anh, đẩy anh ra khỏi tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn cho bữa sáng.

Phòng bếp còn chưa kịp mát, Trì Việt cũng không muốn cản trở, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng trước khi đi lại bị Ôn Hàng gọi lại

"Cậu muốn đi đâu?"

"Phòng khách."

Trì Việt dừng một chút.

Ôn Hàng lại hỏi

"Cậu đi phòng khách làm gì?"

Ôn Hàng đã hoàn toàn hiểu rõ lịch trình của Trì Việt, nếu buổi sáng dậy quá sớm, không có sức chơi game, anh chỉ nằm trên ghế sofa nhìn ra cửa sổ, rất nhàm chán.

Quả nhiên, Trì Việt không có việc gì khác, chỉ trả lời

"Đi ngủ."

"Vậy cậu có thể giúp tôi một việc không?"

Ôn Hàng thuận thế hỏi, dù sao anh cũng nhàn rỗi.

Trì Việt nhăn mũi, giọng không vui: "Làm gì?"

"Cậu có thể giúp ta lột bắp không? Như vậy sẽ nhanh hơn."

Ôn Hàng cười tươi, đưa cho anh bắp ngô vàng óng ánh.

Dừng một chút, nhìn thấy anh nhăn mày, không yên tâm hỏi

"Cậu biết lột chứ? Nếu không, tôi tự làm cũng được..."

"..." Trì Việt không ngờ mình chỉ nấu hỏng hoành thánh một lần, mà Ôn Hàng lại coi anh như người ngốc, lườm cô một cái, đi tìm một cái chén sứ trắng, đẩy cửa ra ngồi xuống bàn ăn.

Ôn Hàng sớm đã biết Trì Việt là người dễ nói chuyện, cười cười
"Cảm ơn."

...

Lột bắp thực sự có chút khó khăn cho người chưa từng làm, Trì Việt sợ véo hỏng bắp, nước bắn ra làm dơ tay, mỗi cái đều lột rất cẩn thận. Chờ Ôn Hàng xong việc, anh mới xoa đốt ngón tay cứng đờ, cuối cùng đưa nửa chén bắp đã lột cho cô.

Ôn Hàng đưa bắp vào nhân thịt, ý bảo dưa leo ở bên cạnh, dùng giọng điệu:

"Cậu có thể giúp tôi gọt dưa leo không? Cậu biết dùng dao gọt không?"

"..." Trì Việt thở sâu, rồi mang dưa leo rời đi.

Làm hoành thánh thật phiền toái, hơn nửa tiếng sau, hai người cuối cùng ngồi xuống bàn ăn, Ôn Hàng còn nấu thêm hai chén canh trứng. Chỉ là đang ăn sáng được một nửa, cửa có người nhấn chuông, Ôn Hàng buông đũa đứng dậy hỏi

"Cậu đặt cơm hộp à?"

"Không có." Trì Việt đang uống canh, không ngẩng đầu lên.

Ôn Hàng khó hiểu đi mở cửa. Ngoài cửa có một nam một nữ, trông gần trung niên, trang phục chỉnh tề, người phụ nữ thấy có người mở cửa mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi

"Chào cô, đây là nhà số 9 phải không?"

"Đúng vậy" Ôn Hàng gật đầu, lễ phép hỏi, "Hai người có chuyện gì sao?"

"Là thế này, chúng tôi thấy tin bán nhà của cô chủ, đã liên hệ trước, cô ấy nói trong nhà có người, có thể đến xem nhà bất kỳ lúc nào." Đối phương trả lời.

Ôn Hàng bị hai chữ "bán nhà" làm cho ngớ ngẩn, một lát sau quay đầu nhìn về phía phòng bếp, nâng cao giọng hỏi:

"Trì Việt, họ nói đến để xem nhà... Cậu ra đây chút đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro