Chương 3: Săn diều.
"Nghiên Bình muội, đi cùng ta đi mà." - Mục Trí Vĩ ôm chặt cánh tay Mục Nghiên Bình ra sức mà lắc.
Không thể từ chối, Mục Nghiên Bình đành bất lực đồng ý, nàng xoay đầu nói với Tôn Như Tuệ - nô tì thân cận của mình: "Như Tuệ, vậy em chịu khó giúp ta thêu một chút, ta sẽ cố gắng tranh thủ quay về sớm hoàn thành phần còn lại."
"Ta cũng đi." - Lương Duệ Khải từ trên cây bạch mai đáp xuống mặt đất.
Mục Trí Vĩ vui mừng reo lên: "Đi đi, cùng đi, cùng đi hết, không vấn đề."
Cả ba nhanh chóng sóng vai tiến đến bãi săn. Đám công tử thế gia tụ họp ở đó, chừng năm người. Dẫn đầu là công tử Phất Duyệt – con trai trưởng của Hộ Bộ Thượng thư, với dáng vẻ kiêu hùng, không thể không chú ý. Mỗi người đều mặc thường phục giao lĩnh bằng lụa quý, thêu hoa văn rồng phượng, sóng nước, đai lưng gấm thắt chặt quanh eo, khảm ngọc quý sáng lấp lánh, khí thế bức bách mà vẫn thanh tao.
Vừa đến nơi, Mục Trí Vĩ đã vội vã đẩy hai người Mục Nghiên Bình và Lương Duệ Khải vào một bụi cây, hắn nhỏ giọng: "Muội yên lặng ở đây, một lát đến phiên của ta, muội nhớ giúp ta hết mình đó biết chưa?"
Mục Nghiên Bình chán nản đồng ý.
Mục Trí Vĩ rời đi, nhanh chóng hoà vào cuộc vui của đám công tử.
Lương Duệ Khải dắt đến trước mặt Nghiên Bình một con hắc mã được chải chuốt lông kỹ càng, lông bờm bóng mượt ánh lên một màu đen tuyền, hắn nói: "Thì ra hắn kêu người đến đây để chơi trò giả thần giả quỷ."
Mục Nghiên Bình mỉm cười, đưa tay vuốt ve lông bờm hắc mã: "Đừng thất lễ."
Lương Duệ Khải ngồi xuống góc cây, tiện tay bứt một nhánh cỏ đuôi chó ngậm vào miệng: "Cũng đã ba năm rồi, trình độ võ thuật của hắn chả tốt lên tí nào, cưỡi ngựa cũng chỉ ở mức vỡ lòng, vậy mà cũng bày đặt diễu võ giương oai với bọn công tử thế gia làm gì rồi lại kéo người theo."
"Được rồi, là ta tự nguyện, cũng lâu rồi không trổ tài cưỡi ngựa bắn cung, xem như hôm nay được luyện tập."
Lương Duệ Khải bật cười: "Tự nguyện gì? Ta đã thấy từ đầu rồi, Chiêu Nghị nhị Hoàng tử mè nheo ở Chiêu Hoa Cung cả buổi sáng chỉ để lôi kéo người vào ba cái cuộc thi ấu trĩ này mà người còn nói giúp hắn."
Mục Nghiên Bình đặt ngón trỏ lên môi ý kêu hắn nhỏ giọng. Thấy vậy Lương Duệ Khải cũng không nói năng gì im lặng hồi lâu hắn lại nói: "Nếu người không cam tâm tình nguyện, một lát đến lượt hắn cứ để ta làm cho."
"Ta đã nói là ta tình nguyện." - Mục Nghiên Bình một bước quăng người lên lưng hắc mã, động tác nhẹ nhàng tựa như bay. Mái tóc dài đen nhánh được túm cao, bay phấp phới theo gió, nàng ưỡn người, căng mạnh dây cung.
Lương Duệ Khải bất lực lắc đầu.
Đợi đến khi đám đông bên ngoài trường săn hò reo tên của Mục Trí Vĩ, hắn mới lóng ngóng leo lên lưng ngựa, lúc chân đạp lên bàn đạp còn bị hụt xém chút té dúi mặt mấy lần, đám công tử thế gia thấy thế liền cười khúc khích xem thường.
Vốn dĩ có cớ sự hôm nay vì đám công tử này biết Mục Trí Vĩ yếu kém võ nghệ qua mấy lần đi săn cùng nhau, nhưng lại nghe Sơn Hải Tướng quân khen ngợi hết lời. Lấy làm lạ, bèn nhờ đến Phất Duyệt công tử mời Chiêu Nghị Nhị Hoàng tử đến buổi thi săn diều hôm nay, mong muốn được chiêm ngưỡng tài năng của hắn.
Bạch mã của Mục Trí Vĩ không nghe lời, cứ chạy loạng choạng về hướng ngược lại. Hắn phải khó khăn lắm mới ghìm được ngựa đưa nó về đúng hướng. Khi đã bắt được nhịp, Mục Trí Vĩ vui mừng thúc ngựa tăng tốc, hắn xoay đầu nhìn về phía Mục Nghiên Bình đang ẩn mình trong cánh rừng, khẽ gật đầu ra hiệu.
Mục Nghiên Bình cũng gật đầu đáp trả.
Bạch mã bon bon trên đường, lách qua những cột cờ đánh dấu được cắm dưới đất, bên trong cánh rừng, hắc mã của Mục Nghiên Bình cũng hăng hái song song đuổi theo.
Đến chốt diều đầu tiên, con diều giấy hình cánh cung bay phấp phơ cao chót vót trên bầu trời xanh, Mục Trí Vĩ chật vật ghìm ngựa giảm tốc độ, hắn giả vờ ưỡn người kéo cung, mắt thì liếc vào phía bên trong cánh rừng, trông vừa lúng túng vừa ngốc đến đáng thương.
Mục Nghiên Bình không hề giảm tốc độ của hắc mã, mọi động tác đều chuyên nghiệp và rất thoải mái không hề lo sợ, nàng nheo mắt kéo căng dây cung, đợi đến khi mũi tên của Mục Trí Vĩ bắn lên không trung rồi đâm thẳng xuống đất cũng là lúc mũi tên của Mục Nghiên Bình bay vút lên trời cao, xuyên qua con diều giấy hình cánh cung sau đó rơi xuống.
Mũi tên của Mục Trí Vĩ thì đã có nô tì nhanh chóng dọn dẹp.
Mục Nghiên Bình trên lưng ngựa mỉm cười thoả mãn.
Cứ thế, bạch mã ngoài trường săn và hắc mã bên trong cánh rừng song song lao vút trong gió, mỗi mũi tên đều trúng đích, phá vỡ hết năm cột mốc diều giấy được dựng lên.
Bách phát bách trúng, năm mũi tên, năm con diều. Không lệch lấy một lần.
Trở về trường săn nơi các công tử thế gia đang uống trà chờ kết quả. Sau khi nghe thông báo, ai cũng há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Mục Trí Vĩ.
Trong đó có một công tử là con trai của viên ngoại lang tên là Cao Tuấn, hắn cao giọng: "Nhị Hoàng Tử đúng là danh bất hư truyền, tài bắn cung quả là không chê vào đâu được, có điều cưỡi ngựa thì.."
Phất Duyệt liền cắt lời: "Nhị Hoàng Tử, Phất Duyệt hôm nay được mở mang tầm mắt mong sau này được Điện Hạ chỉ giáo."
Mục Trí Vĩ được tâng bốc liền kiêu ngạo, hắn hất mặt: "Quá khen, so với Phất Duyệt công tử còn thua xa."
Phất Duyệt mỉm cười xua tay: "Đâu có, Điện hạ quá lời, vậy Cao Tuấn, đến ngươi lên đi."
Thời gian dần trôi qua, Cao Tuấn bắn đi sáu mũi tên nhưng chỉ rơi được hai con diều, là người có thành tích kém nhất trong buổi bắn cung hôm nay.
Cao Tuấn vốn nóng tính và kiêu ngạo, mục đích tham gia buổi săn hôm nay là để lật tẩy thực lực thật sự của Mục Trí Vĩ, ai mà ngờ lại tự làm nhục chính mình. Hậm hực thúc ngựa quay về, lòng đầy bực dọc, hắn tức giận giơ cung bắn bừa một mũi tên. Nhưng xui xẻo thay, ngựa của hắn đột ngột lên cơn, hoảng loạn giơ cao hai chân trước, hất văng hắn khỏi lưng ngựa một cách bất ngờ. Mất đà, mũi tên của Cao Tuấn lạc hướng, bay thẳng về phía Mục Trí Vĩ đang không hay biết gì.
Mục Nghiên Bình trông thấy, liền hoảng hốt không kịp suy nghĩ, từ bụi cây lao ra xô ngã Mục Trí Vĩ khỏi lưng ngựa để tránh mũi tên từ phía sau lao đến. Mũi tên sượt qua gò má, cắt một vết dài, máu chầm chậm rỉ ra trên gương mặt mịn màng của nàng.
Lương Duệ Khải cũng hốt hoảng hét lên: "Công chúa!"
Mục Trí Vĩ bị xô ngã, ngã nhào xuống đất. Hắn quay lại, ánh mắt đầy kinh ngạc, thấy Mục Nghiên Bình đang chật vật đứng dậy, tay ôm lấy gò má đang rỉ máu, hắn vội vàng lồm cồm bò dậy, lo lắng nói: "Tam muội, muội có sao không?"
Mục Nghiên Bình chầm chậm hạ tay xuống, vết thương trên mặt nàng tuy không quá sâu nhưng đủ khiến máu tươi nhuốm đỏ cả làn da trắng nõn: "Không sao, huynh có bị thương không?"
Lương Duệ Khải lao tới, sắc mặt tái xanh, ánh mắt hiện rõ sự căm phẫn.
"Cao Tuấn, ngươi muốn giết người sao?"
Cao Tuấn vẫn còn đang lóng ngóng đứng dậy, ngựa của hắn vẫn hoảng loạn hất tung cát bụi xung quanh. Hắn nghe thấy tiếng mắng của Lương Duệ Khải, nhưng chỉ cảm thấy tức giận và ngượng ngùng đến nghẹn lời. Sự việc xảy ra quá nhanh, hắn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, nhưng nhìn thấy Mục Nghiên Bình bị thương, lòng hắn dâng lên một nỗi bực bội khó tả: "Ta... ta không cố ý!" Hắn quát to, nhưng cũng không dám nhìn vào ánh mắt đầy trách cứ của mọi người.
Phất Duyệt nhanh chóng quỳ xuống, chấp tay hành lễ: "Chiêu Nghị Hoàng Tử, Chiêu Hoa Công chúa, là do Phất Duyệt thất trách để ra cớ sự này tại buổi săn hôm nay, xin hai người trách tội."
Lương Duệ Khải nghiến răng: "Trách tội cái quái g.."
Mục Nghiên Bình chặn hắn lại, nàng chậm rãi rút ra một chiếc khăn tay lau vết mau đỏ tươi trên tay mình, xong cúi người nâng chỏ tay của Phất Duyệt ý bảo hắn đứng lên: "Ta không sao, vết thương nhỏ thôi."
"Các ngươi đang làm cái trò gì ở đây vậy?" - Giọng nữ nhân trong trẻo nhưng đầy quyền lực vang lên thánh thót giữa bãi săn rộng lớn.
Vừa nghe thấy, ai nấy đều quay đầu quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Hậu xuất hiện giữa không gian bãi săn, khí thế mạnh mẽ, sắc mặt lạnh lùng khiến không ai dám thở mạnh. Bà mặc áo bào thêu kim tuyến lấp lánh, dáng vẻ uy nghiêm như một bức tranh đế vương. Ánh mắt bà quét qua đám người, dừng lại ở vết trầy đỏ ửng trên mu bàn tay của Mục Trí Vĩ. Đột nhiên bà chau mày bước đến trước mặt Mục Nghiên Bình, cảm nhận khí thế hừng hực đến gần, nàng vừa ngẩng đầu liền nhận được cái tát trời giáng, má trái máu đang rỉ không ngừng, má phải lại nóng ran nhức nhối. Ai cũng ngạc nhiên trố mắt nhìn nhưng không ai dám lên tiếng.
Hoàng hậu đanh giọng: "Những người không liên quan mau rời khỏi đây."
Cảm nhận được không khí căng thẳng, ai cũng hành lễ và mau chóng rời đi. Phất Duyệt đứng dậy còn đang lưỡng lự quay đầu nhìn Mục Nghiên Bình thì liền bị một công tử khác lập tức lôi đi.
Dưới ánh mắt sắc lạnh của Hoàng Hậu, đám đông nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại vài người đứng bên cạnh. Mục Nghiên Bình quỳ đó, khuôn mặt vẫn chưa kịp vơi đi vẻ ngỡ ngàng và đau đớn, lòng nàng nặng trĩu như có một tảng đá to đè nặng bên trong. Nàng cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Hoàng Hậu. Vết thương không đau, nhưng má phải nơi in hằn năm ngón tay lại đau nhói lên từng cơn, cơn đau theo từng tế bào truyền đến bóp nghẹn nơi trái tim đang đập liên hồi.
Hoàng Hậu bước lại gần, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc: "Công chúa, ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân có thể tự do hành xử sao?"
Mục Nghiên Bình vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ nhúc nhích một chút, máu từ vết thương trên mặt nàng vẫn ứa ra, nhưng nàng không hề muốn lau đi. Mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ trong nàng như bị đóng băng trong một khoảnh khắc dài vô tận: "Nhi thần biết tội."
Mục Trí Vĩ đau xót không chịu nổi hắn bật dậy chắn trước mặt Mục Nghiên Bình: "Mẫu Hậu, là Tam muội bảo vệ con nên bị thương, sao chưa rõ sự việc mà người đã vội trách tội Tam muội rồi ạ?"
"Con im miệng." - Hoàng Hậu quát. - "Nếu hôm nay nó nhất quyết ngăn cản con đến đây thì có cớ sự này hay không? Con nhìn tay con đi, đã bị trầy đến mức này rồi còn bênh vực nó, con là Hoàng tử, để người có vết sẹo thì xem làm sao được hả?"
"Mẫu hậu, Tam muội bị thương còn nặng hơn con, con là nam nhân có chút sẹo đã là gì, Tam muội là nữ nhân lại còn bị thương trên mặt vậy mà ng..."
"Đủ rồi!" Hoàng Hậu cắt ngang, cao giọng. "Là nó tự làm tự chịu, bây giờ còn trách ta?" Bà phẩy tay áo bào, ánh mắt sắc như dao. "Người đâu? Đưa Nhị Hoàng tử về cung gọi thái y xem vết thương."
"Mẫu hậu.." - Lời còn chưa dứt, đám thị vệ đã nhanh chóng lôi Mục Trí Vĩ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro