Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10: Tình Cảm Ghen Tuông và Cái Chạm Bất Ngờ

Những ngày Bách ở Thiên Phúc trôi qua thật nhanh. Hơn một tháng, họ sống trong một bong bóng thời gian, nơi những áp lực của thành phố lớn và những lời hứa xa xôi tạm thời bị lãng quên.
Một buổi tối, dì Thúy tổ chức tiệc sinh nhật nhỏ tại nhà. Mọi người trong xóm và vài người bạn cũ của Hạ thời cấp Hai cũng đến chung vui.
Trong số đó, có Minh Quân – người bạn thân từ nhỏ của Hạ, hiện đang là một kỹ sư xây dựng ở tỉnh lân cận. Quân là một chàng trai trầm tính, chín chắn, luôn dành cho Hạ sự quan tâm tinh tế và chân thành.
Bách ngồi ở góc bàn, uống nước chè xanh, ánh mắt dán chặt vào Hạ và Quân khi họ nói chuyện riêng.
"Anh nghe nói em đang quen một cậu bạn ở Sài Gòn?" Quân hỏi, giọng anh có chút thăm dò.
"Không phải quen, tụi em chỉ là bạn thân thôi. Cậu ấy là Hoàng Bách, học kiến trúc," Hạ giải thích, cố tỏ ra bình thản.
Bách đột ngột xuất hiện bên cạnh họ. Cậu đặt mạnh cốc nước chè xuống mép giếng.
"An Hạ," Bách nói, giọng cậu trầm và căng thẳng. "Mày có thể giúp tao lấy thêm giấy vẽ được không? Tao đang cần hoàn thành bản phác thảo."
Hạ cảm nhận được sự gay gắt trong không khí. Cô chào Quân và vội vã đi theo Bách vào nhà.
Họ bước vào góc bếp. Hạ kéo Bách vào một góc khuất.
"Mày bị làm sao vậy, Hoàng Bách? Sao mày lại cư xử thô lỗ như thế?" Hạ thì thầm, giận dữ.
"Tao thô lỗ?" Bách bật lại, cậu tiến đến gần Hạ, áp sát cô vào tường. Hơi thở cậu mang theo mùi nước chè và cái nắng gắt của buổi chiều. "Tao không muốn mày bị làm phiền. Mày là của tao."
"Mày nói gì cơ? Tao là gì của mày? Mày là bạn thân, Bách ạ. Mày không có quyền sở hữu tao!" Hạ tức giận.
"Phải, tao là bạn thân," Bách gằn giọng, ánh mắt cậu bùng lên một ngọn lửa mà Hạ chưa từng thấy. "Nhưng tao không muốn mất mày, An Hạ! Mày có nghĩ cho tao không?"
"Tao nghĩ cái gì? Mày không bao giờ nói rõ cảm xúc của mình!"
Bách không kìm nén được nữa. Cậu đột ngột nghiêng người, chạm môi mình vào môi Hạ một cách vụng về, nhẹ nhàng nhưng đầy bùng nổ.
Cái chạm đó chỉ kéo dài trong một tích tắc. Bách lùi lại ngay lập tức, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì bối rối, hối hận và sợ hãi.
"Tao... tao xin lỗi," Bách thì thầm, cúi gằm mặt. "Tao không kiểm soát được."
Hạ đứng lặng, hơi thở cô dồn dập. Nụ hôn đó không phải là lời tỏ tình, mà là sự giải tỏa của một áp lực cảm xúc quá lớn.
"Bách," Hạ gọi.
"Mày... mày cứ coi như không có chuyện gì đi," Bách nói, giọng cậu lạc đi. "Tao không muốn làm phức tạp mọi thứ trước khi tao đi. Tao không muốn làm tổn thương mày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro