Chương 1_An Nhiên Tư Nhiên
Lão Hạ từ văn phòng công chứng đem ra hai tờ giấy khai sinh vẫn còn chưa khô mực trên tay. Vậy là hai đứa con trai Hạ An Nhiên và Hạ Tư Nhiên của lão đã được nhập tên trong sổ hộ khẩu. Cuộc sống sau này sẽ có chút vất vả nhưng lão tin rằng gia đình mình sẽ luôn an yên, hạnh phúc.
Hai năm sau, Hạ gia xảy ra chuyện. Công ty liên tục bị đối thủ tấn công. Ngay khi trên bờ vực thẳm, lão Hạ liền lấy được dự án lớn và mang về thành công ngoài mong đợi, một cú xoay giúp Hạ thị bước lên tập đoàn hàng Top.
Hạ gia cũng vì thế mà trước quay lưng phản đối hôn nhân của Lão Hạ cùng cô vợ xuất thân từ nông thôn, nay lại niềm nở đón rước miễn cưỡng chấp nhận vị trí trụ cột trong Hạ gia của Lão Hạ.
Hạ Tư Nhiên lớn lên là một thiếu niên dáng vóc ưa nhìn đầu óc lại thông minh lanh lợi. Thành tích học tập đều là hạng ưu tú. Tính khí mềm mỏng thân thiện nên rất nhiều bạn bè vây quanh. Nếu miễn cưỡng nói nhược điểm duy nhất của Hạ Tư Nhiên thì chính là... thân thể có chút yếu ớt.
Hạ An Nhiên thì ngay từ trung học đã có niềm đam mê với trượt băng nghệ thuật. Mặc dầu thành tích học tập không bằng Hạ Tư Nhiên, nhưng Hạ An Nhiên lại có sức khỏe. Hơn nữa... anh thuộc người không muốn bó buộc nên từ năm 16, anh đã tự dọn ra ở riêng mặc dù Lão Hạ nhất mực từ chối.
Có điều là dù có chết đi nữa anh cũng không ngờ rằng thứ khiến anh động tâm sau trượt băng nghệ thuật lại chính là tên đàn ông tên Trình Phong.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 21, Hạ gia nhận hung tin khi con trai thứ: Hạ Tư Nhiên của Lão Hạ chết. Manh mối duy nhất chỉ ra lại chỉ là thức uống mà Hạ An Nhiên luôn thích, nó vẫn nằm trong túi đồ luyện tập của anh.
Lão Hạ lại một lần nữa nhọc công bảo vệ đứa con trai còn lại của mình sau những lời xông kích và tấn công vô căn cứ.
Hạ An Nhiên cũng bởi vì vậy mà mất đi lượt thi đấu quốc gia của mình.
Thế nhưng Hạ An Nhiên lại không thể ngờ đến việc đích thân Trình Phong xin hôn, mặc dầu biết người trước đây hắn thích là Hạ Tư nhiên_em trai anh. Hai gia đình sau khi bàn bạc kỹ lưỡng sau cái chết của Hạ Tư Nhiên liền cho tổ chức hôn lễ không quá trang trọng. Hạ An Nhiên nén vướng mắc cũng tiếp nhận hạnh phúc vì người đàn ông bao lâu anh thầm để ý lại có thể chính thức trở thành chồng của mình.
Trình Phong là người đàn ông mẫu mực, hơn nữa lại vô cùng yêu thương Hạ An Nhiên. Hắn căn bản là một người không biết nấu ăn, nhưng có thể vì Hạ An Nhiên mà đến lớp thầy dạy mà học. Hắn nghiện thuốc lá, nhưng lại có thể vì sức khỏe của Hạ An Nhiên mà từ bỏ không chút khó khăn. Hắn dù là tổng giám đốc trăm công nghìn việc nhưng cuối tuần vẫn vì muốn ở cùng Hạ An Nhiên mà ở nhà.
Hạ An Nhiên thực sự là một người đáng ngưỡng mộ. Một gia đình giàu có. Một cuộc sống thuận lợi. Một con người không quá hao tâm tổn sức mà vẫn có đầy đủ thứ người ta muốn.
Nhưng đâu có ai là hoàn hảo.
Vào ngày sinh nhật 26 tuổi, Hạ An Nhiên lại một lần nữa nếm nỗi đau thế nào là giày xéo đến tâm can.
"Mẹ... mẹ của em."
Hạ An Nhiên nắm chặt chiếc huy chương vàng trên tay, mặt chữ còn in nổi dòng "TRƯỢT BĂNG NGHỆ THUẬT THẾ GIỚI 20XX". Đôi mắt anh tìm kiếm hình ảnh của Trình Phong cầu hơi ấm, nhưng đôi mắt nhòe đi mà vẫn không tìm được.
Đầu tiên là em trai Hạ Tư Nhiên qua đời không rõ nguyên nhân, đến cuộc hôn nhân ngoài dự đoán cùng Trình Phong. Sau là tai nạn giao thông cướp đi sinh mạng của lão Hạ, người cha mà anh hết mực kính trọng và ngưỡng mộ. Đến hôm nay, trước mặt Hạ An Nhiên anh lại là thân xác lạnh lẽo của người thân sinh một lần nữa nằm bất động. Hạ An Nhiên anh chính là không còn giữ nổi sự cao ngạo và mạnh mẽ từ lâu. Anh cuối cùng tin rằng bản thân chính là ngôi sao chổi lớn nhất của Hạ gia rồi. Anh cuối cùng cũng là vì lời nói mà bà bói năm xưa nói với mẹ làm cho rơi xuống vực thẳm.
Trình phong lạnh lùng quay lưng rời khỏi nơi u uất, cẩn thận phân phó người bên cạnh.
"Đưa em ấy về sau 1 giờ nữa. Tôi ra ngoài"
"Vâng. Trình tổng."
Vừa ngồi lên xe, Trình Phong ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ dãy số lạ.
"Trình Phong..."
Chất giọng quen thuộc đã từ lâu hắn không được nghe. Hắn nhớ giọng nói ấy, con người ấy, mùi hương ấy....
Hắn nhớ Hạ Tư Nhiên.
Chính là như vậy. Trình Phong hắn chính là yêu Hạ Tư Nhiên nhưng vì cái chết của y khiến hắn không chấp nhận được mà cố chấp muốn lấy Hạ An Nhiên vô tội làm thế thân.
Hắn căn bản không yêu Hạ An Nhiên. Nói thẳng ra là hắn hận Hạ An Nhiên đến tận xương tủy. Hận đến từ tế bào.
Người đàn ông mẫu mực là gì? Hắn chỉ là muốn cho bản thân thấy mình trước một Hạ Tư Nhiên ngoan ngoãn. Học nấu ăn chính là muốn nấu cho Hạ Tư Nhiên ăn những món ngon. Bỏ thuốc lá thực chất là vì nhớ lại lời Hạ Tư Nhiên trước đây từng nói "Em rất ghét mùi thuốc". Ở nhà cuối tuần là bởi vì căn nhà này trước đây chính là nơi có hình ảnh của Hạ Tư Nhiên.
Hắn hận những yêu chiều của hắn không phải Hạ Tư Nhiên được nhận mà là kẻ không xứng đáng như Hạ An nhiên hưởng.
Hạ An Nhiên chính là ngây thơ không ngờ rằng mụ Ngụy mẹ anh chết là do một tay Trình Phong nhúng vào.
Hắn để anh ở lại đó, còn bản thân thì đi đến căn biệt thự của mình ở ngoại ô, nơi có "bóng hồng" luôn luôn chờ đợi.
Trình Phong tắt máy, không khống chế được kích động mà ấn ga phóng thật nhanh đi giữa cao tốc.
Vừa bước vào đã bị dáng người mảnh khảnh ôm chặt cứng. Mạc Uy Nghi đã tắm rửa xong xuôi, cơ thể còn cẩn thận xịt lên thứ dầu thơm mê người. Trình phong nhẹ nhàng gỡ ra đôi tay y khỏi người mình, thấp giọng nói,
"Anh đi tắm. Người có chút dơ sẽ làm bẩn em."
"Người ta rất nhớ anh mà~"
"Ngoan. Lên giường đợi anh."
Hắn hôn lên má y một cái nhẹ liền lấy được sự đồng thuận. Đôi chân có chút nặng nề bước về phòng tắm.
Trình phong xả nước, cố gắng xóa hết mọi mùi hương cùng dư vị mà Hạ An Nhiên để lại trên người mình.
Trình phong hôm nay đến sân bay tự mình đón Hạ An Nhiên quay về từ London sau khi kết thúc cuộc thi. Ngồi trên xe chưa để cho anh nghỉ ngơi hắn liền thông báo về cái chết của mụ Ngụy. Hạ An Nhiên vì kích động mà ôm lấy hắn nức nở suốt dọc đường, mãi đến nhà tang lễ mới buông. Chính vì vậy mà hắn phải nhanh chóng cởi bỏ chính trang của mình lập tức đem giặt sạch sau đó tắm rửa kỹ càng dưới vòi nước như thể muốn khử thứ gì đó ô uế nguy hiểm.
Vừa ngồi vào giường, Mạc Uy Nghi đã ngồi lên người hắn, tiện tay sờ mó vào trong lớp vải mềm. Bên trong là những thớ thịt rắn chắc nóng bỏng. Y không muốn chờ đợi lâu liền chủ động tấn công, tay sờ loạn đến nam căn phía dưới của hắn.
"Trình Tổng. Em... em muốn"
"Hửm. Hôm nay sao lại gấp gáp như vậy?"
"Anh không muốn sao?"
Mạc Uy Nghi khẩn trương sờ loạn. Trình Phong vẫn còn bình tĩnh liền nắm lấy cánh tay y giữ lại trong lồng ngực.
"Anh chỉ là đang suy nghĩ"
Trình phong sau khi nhận bao nhiêu cuộc gọi từ số lạ kèm giọng nói quen thuộc của Hạ An Nhiên thì hôm nay lại trở nên tức giận. Đã rất nhiều lần hắn nhận những "cuộc gọi ma" như thế mặc dù biết rõ Hạ An Nhiên sớm đã không thể gọi vào bất cứ ai. Bản xác nhận ADN, kết quả khám nghiệm hiện trường, tất cả những điều tra từ trước đến nay đều chỉ rõ Hạ An Nhiên sớm đã chết. Vậy thì cái trò quỷ quái kia là ai chủ mưu.
Tâm tình có chút nóng nảy, Trình Phong lấy điện thoại gọi cho trợ lý. Bên kia gấp gáp nhấc máy.
"Điều tra kẻ đang quấy rối kia. Tôi cho cậu 1 tháng!"
Nói xong, Trình Phong tiện tay ném đi chiếc điện thoại đời mới khiến nó vỡ tan tành. Hắn ôm chặt người trên thân mình vật xuống, mạnh mẽ xâm chiếm.
"Trình Phong... ưm.. nhẹ.. nhẹ chút"
Mạc Uy Nghi trong hơi thở gấp gáp đầy dục vọng gợi tình cầu như không cầu.
Không có gì bàn cãi về kỹ thuật giường chiếu và kích cỡ của hắn. Dù đã quen thuộc với thứ ra vào trong cơ thể, nhưng Mạc Uy Nghi có hơi sợ vì cảm giác không giống ngày thường của Trình Phong. Hắn mạnh mẽ, bá đạo, không chút thương tiếc đâm rút phía dưới của Mạc Uy Nghi. Nhưng trái lại, đôi mắt hắn đờ đẫn thiếu cảm xúc. Và hơn hết là trong đầu hắn bây giờ lại xuất hiện hình ảnh kẻ không nên xuất hiện: HẠ AN NHIÊN.
......
Cơ thể vì đi đường dài cộng thêm mấy ngày liên tục trong cuộc thi nên Hạ An Nhiên đã không còn đủ sức lực làm theo ý mình ở bên mụ Ngụy mà bị tên vệ sĩ đưa đi.
Căn nhà yên ắng vẫn như vậy. Thường ngày nếu có Hạ An Nhiên ra ra vào vào tạo không khí thì nay nó lại dửng dưng bỏ mặc cho sự mệt mỏi của anh. Miễn cưỡng lấy được sự tiện lợi của nó chỉ là có thể che con người anh khỏi ướt bởi những hạt mưa phùn lạnh lẽo bên ngoài.
"Trình Phong...."
Hạ An Nhiên thốt lên hai chữ Trình Phong như mong chờ lời giải đáp của quản gia Tiêu.
"Thiếu gia có nói là có việc ở bên ngoài. Dặn dò tôi chăm sóc Hạ thiếu."
"Cảm ơn ông."
"Hạ thiếu. Cơm tối..."
"Tôi không muốn ăn."
Hạ An Nhiên đặt đồ trên tay lên bàn ăn, xắn tay áo lên dọn đi từng món trên bàn.
"Xin hãy để chúng tôi làm. Hạ thiếu."
"Bác Tiêu. Cho cháu làm. Xin bác."
Nụ cười rõ ràng có thể nhìn thấy nỗi đau của Hạ An Nhiên khiến Tiêu Trọng Khang chỉ có thể tiếp nhận ý muốn. Đôi tay Hạ An Nhiên cẩn thận dọn từng chút một, lau rửa từng chiếc muỗng, từng cái đĩa, từng ngóc ngách trong bếp để khi đã xong xuôi cũng là đã quá 11 giờ đêm.
Đôi chân giấu đi sự nặng nề, nhanh nhảu bước lên phòng, khuôn mặt vẫn che giấu đi sự hỗn loạn trong tim. Đóng cửa lại, Hạ An Nhiên vô lực trượt người trên cánh cửa ngồi xụp xuống nền nhà sáng bong có phần lạnh lẽo.
Trình Phong..... sẽ không về.
Trời bên ngoài mưa đã nặng hạt, trải qua vài giờ đồng hồ cũng không ngớt, Hạ An Nhiên nằm trong chăn nghe thấy tiếng chim bên ngoài đập cửa muốn xin tá túc. Chiếc bóng vùng vẫy đập loạn không biết rằng chủ nhân bên trong sẽ mở cửa cho vào hay là sẽ lạnh lùng đuổi đi. Hoặc chua xót hơn là sẽ bỏ mặc chẳng để ý. Nó còn chim non đang chờ đợi bên chiếc tổ ngoài xa kia, vì trời mưa mà khiến lông vũ bị ướt chẳng thể cất cánh đem mồi về tổ. Nó chính là trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng.
Hạ An Nhiên mặc kệ. Vì bây giờ bản thân anh còn không biết mình sẽ ra sao, làm sao dám thương hại ai hay điều gì.
Lòng Hạ An Nhiên không phải nguội lạnh mà chỉ là dần dần mất đi hơi ấm và niềm tin từ nơi anh mong chờ.
Công ty dược phẩm Medic_K
"Bảo bối, em vẫn lưu số điện thoại kia?"
Người đàn ông trông lãng tử với mái tóc đuôi ngựa buộc phía sau, một tay mân mê lướt ngón tay trên đôi môi mềm mại thơm vị dâu, một tay lướt màn hình điện thoại. Người ngồi trong lòng gã liền nũng nịu ôm chặt lấy cơ thể mà y quen thuộc.
"Anh còn ghen bậy nữa là em cấm dục anh. Hắn ta... chính là phao cứu sinh của chúng ta đấy."
"Anh biết mà biết mà. Đừng cấm dục anh. Anh chết mất."
Người đàn ông ôm lấy người tình của mình sờ loạn, liên tục những nụ hôn rơi rớt trên da thịt mềm mại. Khi chính trang trên người cả hai không còn ngay là lúc hơi thở dồn dập xâm chiếm cả căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro