Đi Xem Mắt Thay Chị Gái Gặp Lại Bạn Trai Cũ - 3
Đêm khuya, tôi nằm trên giường, nín thở nhập mật khẩu tài khoản. Tôi đăng nhập vào một tài khoản Wechat đã phủ bụi từ lâu, vừa vào đến đã có một đống thông báo nhảy lên.
Tên "Hôn hôn em yêu" được ghim trên đầu, tài khoản đó đã gửi 99+ tin nhắn suốt một năm qua, mắt tôi đỏ hoe, tôi kéo xem từng tin, từng tin một.
[Ngư Nhi, anh nhớ em lắm].
[Hôm nay anh đã quay lại trường gặp được thầy Đặng, thầy bảo em rảnh thì đến thăm thầy ấy nhé].
[Lâu rồi chưa mơ thấy em, chẳng lẽ em thật sự không cần anh nữa rồi à?].
[Xin lỗi em, đến hôm nay anh mới biết là mẹ đã từng lấy điện thoại của anh, rồi gửi tin nhắn chia tay cho em].
[Thuốc ngủ đắng quá em ơi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sắp gặp được em, là anh không còn thấy đắng nữa].
[Rửa ruột thôi mà đã đau như này, vậy lúc em chết, em đã đau đến mức nào hả, em ơi?].
...........................
Đọc xong, tôi đã khóc ướt hết gối đầu. Nỗi buồn và nỗi đau xâm chiếm cơ thể tôi, làm tôi không thể thở nổi.
Sao Tước Đa lại ngốc như thế? Sao trước khi đi, tôi lại không cầm tờ giấy chẩn đoán ung thư dạ dày đi theo chứ? Sao chúng tôi bên nhau nhiều năm, vậy mà chỉ vì một tin nhắn, tôi lại buông tay anh dễ dàng như thế?
Liễu Ngư, sao mày lại không tin tưởng tình yêu của anh ấy?
Từng câu, từng câu trách cứ từ trong thâm tâm tôi, để tôi nhận ra việc mình làm đã sai lầm bao nhiêu.
Nếu Liễu Sa không sắp đặt lần xem mắt này, thì có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại được Tước Đa nữa.
Nhìn khung chat quen thuộc, tôi gắng sức gửi hai tin nhắn.
[Tước Đa, xin lỗi anh!].
[Anh có bằng lòng cho em một cơ hội nữa không?].
Gửi xong, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ tin nhắn trả lời. Nhưng nhìn đồng hồ báo 04:15, tôi tỉnh táo lại ngay, giờ này có lẽ Tước Đa đang ngủ rồi. Mà kể cả anh thức đi chăng nữa thì cũng chưa chắc rằng anh sẽ tha thứ cho tôi, việc hẹn hò với tôi thời gian qua có lẽ cũng chính là sự trả thù của anh nhỉ.
Dù sao thì, anh vẫn luôn biết rằng, tôi ghét nhất việc bị người khác nói mình giống con gái, huống chi là mặc đồ nữ. Vì khung xương của tôi nhỏ, cộng thêm khuôn mặt phi giới tính, nên từ bé đã có người mắng tôi là thằng ẻo lả, những lúc như vậy Liễu Sa sẽ đứng ra bảo vệ tôi. Sau này thì Tước Đa dạy tôi vài ngón vỏ phòng thân.
Tước Đa đã đi quá giới hạn của tôi hết lần này đến lần khác. Nhưng nếu nó có thể đổi lấy một cơ hội cho tôi, tôi bằng lòng mặc đồ nữ cả đời.
Nghĩ đến đây, tự nhiên tôi cũng thấy giật mình, tôi cười tự giễu rằng bản thân đừng có nằm mơ tưởng nữa, làm gì có ai đợi mãi một người đâu. Tôi vừa định đặt điện thoại xuống thì dòng chữ "Đối phương đang soạn tin" làm tim tôi như ngừng đập.
[Anh chưa bao giờ rời đi, chỉ cần em quay đầu lại, anh vẫn luôn ở đây chờ em].
Tôi thề, đây là khoảnh khắc hạnh phúc thứ nhì, kể từ khi tôi sinh ra. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là khi Tước Đa đàn guitar hát bài "I love you" và tỏ tình với tôi.
Cuộc đời này có ba thứ rất hay mà con người nên trải qua: Xa cách bao lâu, bây giờ gặp lại; Tưởng đánh mất nhau, ai nhờ tìm lại; và Một phen hú hồn, ai ngờ không phải.
Mà tôi và Tước Đa đã cùng trải qua cả ba điều trên rồi.
Độ tương thích: 100%.
________________________________________________________________________________
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm nấu một hộp tầng đồ ăn to muốn mang qua cho Tước Đa. Sẵn làm món Phật nhảy tường và bánh mai hoa cảm ơn Liễu Sa luôn. Liễu Sa thấy bữa trưa ngon nghẻ thì mắt sáng như sao, bảo tôi đúng là em trai tốt.
Lúc Liễu Sa nhìn thấy tôi vẫn ăn mặc, trang điểm như con gái đi ra ngoài, liền thắc mắc, "Vẫn giả gái sao? Chưa nói rõ với nhau à? Không lẽ tên đó thật sự có sở thích đặc biệt à?".
"Không có, chẳng qua em chỉ muốn chuộc lỗi với anh một xíu. Anh ấy đã tặng em rất nhiều váy, mặc hết cho anh ấy ngắm xem như xin lỗi vậy".
Liễu Sa nghe vậy thì bĩu môi, "Lúc trước chị nhờ em giả gái làm mẫu cho chị thi trang điểm, sao không thấy em tình nguyện như bây giờ? Quả nhiên bạn trai vẫn hơn chị gái ha!!!".
Tôi liền cười hihi haha lấy lòng, bóp vai nịnh nọt, "Nào có đâu, chị biết em thương chị nhất mà. Từ giờ chị muốn lôi em ra nghịch thế nào cũng được nha, còn nữa em đã đặt cho chị bộ mỹ phẩm chị thích rồi, mua thêm cả hộp dụng cụ trang điểm mới nữa. Chị xem, cỡ ba ngày nữa là người ta giao tới thôi".
"Vậy thì còn được". Liễu Sa hất mặt ra vẻ cao lãnh khó lấy lòng với tôi, rồi lại nhíu mày quay sang chỗ tôi nhắc nhở, "Dù vậy cũng không được để tên đó được nước lấn tới, khi cần phải nhắc cho hắn nhớ ai là nóc nhà rõ chưa? Nếu mẹ hắn còn tìm đến gây khó dễ mà hắn không bảo vệ em được thì cho say bye luôn".
Người ta mới quay lại với nhau mà chị ấy đã nhắc tới chuyện đá người ta rồi... Tôi chỉ đành cười trừ nhắc chị ấy mau ăn trưa cho qua chuyện. Xong chuyện với Liễu Sa, tôi sốt ruột chạy thẳng tới dưới nhà của Tước Đa.
Tối qua Liễu Sa đã cố gắng tìm hết tất cả thông tin về Tước Đa. Sau khi Tước Đa tốt nghiệp, anh và bạn đã cùng mở studio tự mình làm chủ, thời gian rất tự do. Lúc biết tôi còn sống, anh đã đến tìm tôi ngay lập tức còn thuê một căn chung cư ở gần nhà tôi nữa.
Cửa mở ra phát, tôi cười một nụ cười rực rỡ nhất có thể, "Chồng ơi, chào buổi sáng!".
Nhưng người mở cửa lại là một người phụ nữ. Vẻ mặt cô ấy đầy sự đề phòng, cô ấy nhìn tôi rồi hỏi, "Cậu tìm ai?".
Trời ạ... Lẽ nào tôi gõ nhầm cửa rồi à, hay đây là... Bạn gái của Tước Đa?
"Xin cho tôi hỏi, đây là nhà của Thượng Dã Tước Đa phải không?". Tôi căng thẳng, tay nắm chặt mép váy.
Nghe thấy tên Tước Đa thì người phụ nữ ấy đã thả lỏng, cô ấy nói, "Đúng thế! Cậu vào đi".
Lời của cô ấy làm tôi đứng sững sờ tại chỗ, trái tim cũng thấy lạnh lẽo. Chẳng lẽ những lời tối qua Tước Đa nói đều là những lời nói dối ư?
"Thôi không cần đâu". Tôi gắng mỉm cười với cô ấy rồi quay người bỏ đi. Nóng lòng đến gặp, nhưng lúc đi lại như người mất hồn. Sao số tôi thảm thế này.
"Ngư Nhi". Là tiếng của Tước Đa, tôi quay đầu thấy anh đang bước về phía tôi. Giọng anh có vẻ hơi gấp, "Sao em không vào? Em chờ em từ lâu lắm rồi".
"Anh đang chờ em ư?".
Tước Đa xoa đầu tôi, "Sao thế? Mới tối qua nói mà nay đã nuốt lời rồi á?".
"Tất nhiên là không phải...". Tôi vội nói sau đó xong cúi đầu, trong lòng mất mát, "Không phải anh có bạn gái rồi đấy à?".
"Đó là dì của anh". Tước Đa cười kéo tôi, người đang ngơ ngác đi vào nhà.
________________________________________________________________________________
Ngồi trong phòng khách, tôi xấu hổ co quắp ngón chân, không cả dám ngẩng đầu lên. Nãy tôi không nhìn kỹ, giờ nhìn kỹ rồi, trông dì ấy rất giống mẹ của Tước Đa. Giờ tôi chỉ mong dì ấy không nhận ra tôi mà thôi. Hầu hết người lớn đều sẽ cảm thấy chuyện giả gái như này rất là biến thái.
"Dì nghe Đa Đa nhắc đến cháu nhiều rồi, cuối cùng hôm nay dì cũng được gặp". Dì ấy mỉm cười, nhìn tôi.
Hay, hay lắm, quê quá trời quá đất luôn.
"Chào dì ạ". Tôi xấu hổ, mỉm cười chào dì ấy.
"Không cần căng thẳng đâu, dì không có ý kiến gì về chuyện của cháu và Đa Đa đâu, dì rất thích cháu. Dì còn muốn xin lỗi cháu thay cho cho chị của dì, lúc trước...".
"Dì à, dì còn có việc mà đúng không?". Dì ấy còn chưa nói xong, Tước Đa đã ngắt lời rồi.
Dì ấy liếc nhìn Tước Đa rồi nói, "Được được được, dì không nói nữa là được chứ gì, lên tầng lấy hành lý xuống đây cho dì đi".
Tước Đa vỗ nhẹ vào tay của tôi, rồi đứng dậy đi lên tầng. Sau khi anh đi khỏi góc rẽ cầu thang, dì anh lấy điện thoại ra ngay lập tức, dì nói với tôi, "Tiểu Ngư, chúng ta add Wechat nhá, dì gửi ảnh hồi bé của Đa Đa cho cháu xem".
Mặc dù biết dì đang lấy cớ nhưng tôi vẫn add, dù sao tôi cũng bị cám dỗ bởi ảnh hồi bé của Tước Đa. Sau khi Tước Đa tiễn dì ra cửa, tôi thở phào, "Sao anh không bảo là dì đang ở nhà anh?".
"Anh không nghĩ là em sẽ nóng lòng đến tìm anh như thế còn ăn mặc thế này nữa". Tước Đa khẽ cười.
Hay lắm! Tên đàn ông này vẫn quen thói cũ, cứ thích chọc ghẹo tôi. Nếu là trước đây tôi nhất định sẽ xụ mặt với anh rồi, có điều bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh là tôi lại nhớ đến 99+ tin nhắn anh gửi mà không ai trả lời kia, lòng đau như cắt.
"Ai bảo chồng em lại đẹp trai thế này, làm em cứ muốn quấn lấy anh mỗi ngày thôi. Em nấu đồ ăn cho anh này, toàn món anh thích thôi". Tôi vươn tay ôm cổ anh, cái ôm nhẹ nhàng, thân mật.
Anh ôm tôi vào lòng, ánh mắt nóng rực, "Anh đẹp trai thế này mà em chỉ thưởng đồ ăn thôi à?".
Đã là người trưởng thành rồi, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ làm không khí trở nên nóng bỏng. Tôi mỉm cười, nói nhẹ vào tai anh, "Anh muốn làm gì em cũng được".
Trời đất quay cuồng mất một lúc, khi tôi bừng tỉnh thì đã thấy mình nằm trên giường phòng ngủ rồi. Rất rất lâu sau, khi Tước Đa hài lòng chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn còn bấn loạn đến mức không ngủ được.
Lúc thấy anh tôi đã biết rằng, cả đêm qua anh cũng không ngủ được giống tôi. Anh muốn thì tôi cho thôi, miễn là anh thấy an tâm thì tôi sẽ chịu được hết.
Thấy quầng thâm dưới mắt anh, tôi không kìm lòng được đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh. Một năm không gặp, Tước Đa gầy đi nhiều, mặt anh càng thêm góc cạnh.
Dù chúng tôi đã quay lại với nhau nhưng tôi biết rằng, việc tôi giả chết vẫn làm anh lo được lo mất như cũ. Nếu đổi lại là tôi thì tôi tin chắc rằng, mình cũng sẽ lựa chọn giống anh.
Bươm bướm chết vì mùa hè, cá voi chết vì biển sâu, việc tự tử vì tình đã diễn ra từ lâu. Nhưng bên nhau đến muôn đời, bên nhau đến mãi mãi mới là cái kết đẹp nhất cho tình yêu. Anh đã từng là người mà tôi yêu thời niên thiếu, bây giờ ông trời cho tôi một cơ hội làm lại. Tôi sẽ càng quý trọng anh hơn, quý trọng tình cảm này hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro