Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Buổi chiều tan học

//ABC//hành động                                       "ABC"Suy nghĩ

Buổi chiều thứ sáu cx như mọi thường...Hiha STNN thì lun ik bộ về một mình nhưng hôm nay lạ lắm

Chiều thứ sáu, tiết cuối kết thúc trong tiếng thở phào của cả lớp 12A2.
Học sinh ùa ra khỏi cửa, sân trường vàng lên bởi ánh nắng cuối ngày.

HiHa STNN xếp sách vở thật nhanh, nghĩ bụng:

"Hôm nay chắc cậu ta bận gì đó... hy vọng không đụng mặt."

Nhưng tim lại đập chậm đi một nhịp khi nghĩ đến chuyện "không gặp".

Cảm giác lạ lắm.
Không biết gọi là gì.
Chỉ biết... không muốn H1H4 biến mất.

Skip đoạn xuống sân trường

Sân chiều đông học sinh hơn mọi ngày.
Các khối 10–11 tan trễ hơn, nên HiHa STNN phải luồn qua đám đông để ra cổng.

Cậu vừa ra đến khu bồn hoa thì nghe mấy bạn nữ xì xầm:

— -Ê ê kìa, H1H4 đứng ngoài cổng từ nãy đến giờ á!-
— -Lạnh lùng, đẹp trai, đứng dựa cột... trời đất ơi...-
— -Tin đồn là thiệt rồi đó trời!-

HiHa STNN giật mình.
Hai tai nóng lên ngay lập tức.

H1H4... đứng trước cổng? Chờ ai vậy? Không lẽ...

Cậu bước nhanh hơn, lòng rối như tơ vò.

Trước cổng trường

Gió chiều thổi nhẹ.
Ánh nắng cuối ngày phủ lên hàng cây một lớp vàng cam mỏng.

Ngay trước cổng trường, dựa vào tường gạch, chính là H1H4.

Tay bỏ túi.
Áo sơ mi xắn đến khuỷu tay.
Tai đeo một bên tai nghe.
Ánh mắt lười nhác nhìn dòng học sinh đi qua...

...cho đến khi ánh mắt ấy dừng lại, khóa chặt vào một người.

HiHa STNN.

Như thể cậu đã chờ đúng người đó.
Và chỉ người đó.

-Cậu đứng đây làm gì?-

HiHa STNN bước đến, cố giữ giọng bình thường, nhưng hơi run:

-H1H4... cậu... đứng đây nãy giờ hả?-

H1H4 tháo tai nghe xuống.
-Ừ. Từ lúc chuông reo.-

-Tại sao cậu không về trước?-

-Vì tôi đợi cậu.-

HiHa STNN khựng lại.
Không thở được trong 1–2 giây.

-Đợi... tôi làm gì?-

H1H4 đứng thẳng dậy, tiến lại gần.
Không nhanh.
Không chậm.
Vừa đủ để HiHa STNN không chạy được.

-Đưa cậu về.-

-Nhà tôi gần mà...-
HiHa STNN nói nhỏ.

-Biết.-
H1H4 gật đầu.
-Nhưng có người nào đó suốt tuần trốn tôi. Tôi muốn chắc chắn hôm nay cậu không trốn nữa.-

HiHa STNN cúi đầu, mặt đỏ toàn tập.

-Cậu... để ý chuyện đó làm gì...-

-Tất nhiên phải để ý.-
H1H4 nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm nhưng giọng lại nhẹ:
-Vì tôi quan tâm cậu.-

Và câu đó... làm cho trái tim HiHa STNN lỡ mất một nhịp thật sự.

Cuối cùng, HiHa STNN đành chấp nhận đi cùng H1H4.
Hai người đi song song trên vỉa hè.

Khoảng cách... vừa đủ gần.
Đủ để tay áo chạm nhau một chút qua từng bước.

HiHa STNN nhìn thẳng phía trước, cố không để ý cảm giác nóng bên tai.

H1H4 nhìn... HiHa STNN.
Không che giấu.

-Cậu nhìn đường giùm cái.-
HiHa lúng túng.

-Tôi nhìn cậu quen rồi.-
H1H4 đáp một cách rất thành thật.

HiHa STNN cắn môi:
-Cậu... làm vậy tôi khó chịu.-

-Vậy tôi bớt lại.-

HiHa STNN nhẹ nhàng thở phào.

H1H4 thêm câu:
-Nhưng không dừng.-

HiHa STNN quay sang:
Tại sao phải... nhìn tôi hoài như vậy?-

H1H4 không chần chừ:
-Vì tôi thích nhìn những thứ tôi quan tâm.-

HiHa STNN:
-...Cậu nói câu nào cũng khiến tôi bối rối.-

-Tốt.-

-Không tốt!-

-Đối với tôi thì rất tốt.-
H1H4 cười nửa miệng.

HiHa STNN quay mặt sang bên như để giấu sự đỏ mặt.
Phong cách hội trưởng nghiêm túc thường ngày hoàn toàn tan nát.

ĐẾN NGÕ NHÀ HIHA STNN

HiHa STNN dừng lại.
-Cậu... đừng đi xa hơn. Tới đây là được rồi.-

H1H4 dừng lại theo.
Gió nhẹ thổi tóc cậu hơi bay.

-Mai tôi đợi cậu nữa.-

HiHa giật mình:
-Cậu đợi làm gì nữa?!-

-Đợi để đưa cậu đi học.-

-Tôi đi một mình quen rồi...-

-Nhưng tôi muốn đi cùng.-
H1H4 nói đơn giản.
-Trừ khi cậu không muốn.-

HiHa STNN ngước nhìn.
Mắt hai người chạm nhau.

Có chút lo lắng.
Có chút ấm áp.
Và một điều gì đó... đang lớn dần trong cả hai.

Một lúc lâu sau, HiHa STNN nói nhỏ, gần như thì thầm:

-...Tôi không nói là không muốn.-

H1H4 mỉm cười.
Một nụ cười nhẹ nhưng đủ khiến HiHa STNN đứng im như tượng.

-Tốt. Vậy mai gặp.-

H1H4 quay đi vài bước rồi dừng lại:

-HiHa STNN.-

-Gì... gì nữa?-

-Đừng né tôi nữa.-
Giọng H1H4 trầm mà ấm:
-Tôi thích ở gần cậu.-

HiHa ôm cặp trước ngực, không dám ngước mặt.

-...Ừ.-

Chỉ một tiếng đó thôi cũng đủ cho H1H4 nở nụ cười lớn hơn mọi ngày.

Quan hệ của hai người... đã thay đổi.

Từ né tránh → bám dính → để ý → cảm xúc thật sự.

Và từ buổi chiều hôm ấy,
không phải chỉ H1H4 muốn gần HiHa STNN nữa —
mà chính HiHa STNN cũng bắt đầu muốn điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro