CHƯƠNG 18: SỰ THẬT
“Ừ.” Diệp Trầm Tĩnh yên lặng nghe, cũng không cảm thấy cậu ta phiền, “Tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Cậu ở nhà một mình tôi lo lắng.” Lương Hạ nhìn gương mặt luôn luôn hiền hòa của cậu, “Tĩnh, trong khoảng thời gian này để Diệp tiên sinh chăm sóc cậu đi, được không?”
Diệp Trầm Tĩnh nhìn thoáng qua cái nhìn thâm tình của người đàn ông kia dành cho mình, do dự một chút, gật đầu, “Được.”
“Diệp tiên sinh, Tĩnh đành phải làm phiền anh.” Lương Hạ biết người đàn ông này rất đáng tin cậy, từ trong ánh mắt hắn nhìn Diệp Trầm Tĩnh cũng có thể thấy được thâm tình mà hắn dành cho Diệp Trầm Tĩnh, đem Tĩnh giao cho hắn chăm sóc sẽ không có vấn đề gì.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.” Diệp Trọng Tiêu nhìn Lương Hạ cảm kích cười cười, trịnh trọng hứa hẹn.
Đối với việc hai người nói chuyện với nhau trông như là đang bàn về chung thân đại sự của con gái mình thì Diệp Trầm Tĩnh cũng không có phát biểu ý kiến gì, chỉ là lẳng lặng nghe, thuận theo bàn tay to đang nắm tay mình của Diệp Trọng Tiêu đi khỏi bệnh viện. Cậu không muốn để Lương Hạ vì mình mà lo lắng, cậu ta đã đủ mệt mỏi rồi.
Hai người tay nắm tay đi ra khỏi bệnh viện, đi tới bên cạnh xe, Diệp Trọng Tiêu mở cửa xe dìu cậu ngồi vào rồi mới đi vòng qua bên kia ngồi xuống.
Trên xe, hai người đều không nói gì. Diệp Trầm Tĩnh thì không có cái gì để nói mà Diệp Trọng Tiêu thì chưa nghĩ ra cái gì để nói.
Khi đến cửa nhà, Diệp Trọng Tiêu dừng xe xong, Diệp Trầm Tĩnh mới mở miệng nói chuyện, “Cảm ơn, Diệp tiên sinh.” Nói xong mở cửa xe xuống phía dưới.
Diệp Trọng Tiêu nhíu nhíu mày, đối với từ “Diệp tiên sinh” này rất bất mãn. Xuống xe, đi theo cậu.
“Diệp tiên sinh, đưa đến nơi đây là được, em tự đi vào được.” Diệp Trầm Tĩnh bỗng nhiên dừng bước lại nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Tĩnh.” Diệp Trọng Tiêu cũng không chịu nổi nữa, kéo tay của cậu lại, “Em hãy nghe anh nói.” Hắn không thể đợi thêm nữa, hắn muốn đem mọi hiểu lầm giải thích rõ, hắn muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh cậu.
“Diệp tiên sinh…” Diệp Trầm Tĩnh không thể giãy khỏi nắm tay của hắn, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Anh nói đi.”
“Chúng ta đi vào trong đã, bên ngoài rất lạnh.” Diệp Trọng Tiêu chà xát bàn tay nhỏ bé lạnh như băng trong tay mình, rất là đau lòng.
“Ừm.” Xoay người tiếp tục đi vào nhà.
Mở rộng cửa đi vào phòng khách Diệp Trầm Tĩnh an vị ngồi trên ghế sa lon, chờ Diệp Trọng Tiêu nói, tuy rằng không đi xa bao nhiêu, nhưng đi cả buổi trưa cũng khiến cậu mệt mỏi. Muốn mau được lên giường nghỉ ngơi, mấy ngày gần đây buồn ngủ mãi.
Diệp Trọng Tiêu dìu cậu ngồi xong, nhìn quanh cả căn phòng một lần, mở hệ thống sưởi lên, tìm được nhà bếp đi vào trong chỉ chốc lát sau lúc đi ra trong tay đã cầm một ly sữa tươi nóng hổi bốc khói nghi ngút.
“Uống một ly trước đi.” Đem ly sữa đưa cho Diệp Trầm Tĩnh.
Diệp Trầm Tĩnh nhìn hắn một cái, tiếp nhận cái ly, uống từ từ. Uống được nửa ly cơ thể đã ấm áp hơn liền để ly xuống nhìn Diệp Trọng Tiêu ở đối diện, “Diệp tiên sinh, mời nói.”
Diệp Trọng Tiêu đứng lên đi tới ngồi vào bên cạnh cậu, vươn tay kéo người bên cạnh vào trong lòng, cằm đặt trên bờ vai gầy yếu của cậu, đau lòng khẽ gọi một tiếng, “Tĩnh.”
Bị kéo vào cái ôm ấm áp quen thuộc trong khát vọng, Diệp Trầm Tĩnh cứng đờ cơ thể.
Cảm nhận được người trong lòng cơ thể cứng nhắc, Diệp Trọng Tiêu càng thêm đau lòng, trầm ngâm một hồi, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu, xoay đầu cậu hướng mặt quay về phía mình, nhìn đôi mắt phượng trong suốt kia, trịnh trọng mở miệng, “Anh không phải là ba của em.”
“Anh. . . . .” Diệp Trầm Tĩnh thân thể càng thêm cứng ngắc. Hắn, hắn sao có thể biết? Hắn không phải là ba của Diệp Trầm Tĩnh, như vậy trên hộ khẩu vị trí ghi tên người ba điền ba chữ “Diệp Trọng Tiêu” kia là ai, nếu như không phải là hắn, như vậy Bạch Trần Liễu đặt tấm ảnh của người đàn ông đó trong phòng ngủ để làm gì? Lẽ nào, trên đời này lại có người trùng tên trùng họ hơn nữa lớn lên còn giống nhau như đúc? Diệp Trầm Tĩnh nghi hoặc, hoài nghi nhìn hắn, mong muốn hắn có thể giải thích hợp lý.
“Anh không phải ba của em.” Diệp Trọng Tiêu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cậu nhấn mạnh một lần nữa, tựa lưng vào ghế sa lon, đem vẻ mặt nghi ngờ của thiên hạ ôm vào trong lòng, ừ, hình như mập hơn một chút rồi, trong lòng cũng được an ủi chút ít, xem ra Y Lương Hạ kia thực sự đem Tĩnh xem như em trai chăm sóc rất tốt, sau này phải cảm ơn cậu ta thật tốt mới được.
Diệp Trầm Tĩnh cũng không giãy dụa, thuận theo vùi vào trong ngực của hắn, mắt phượng trong suốt nhìn hắn, tựa hồ như đang thúc giục hắn nói tiếp. Bọn họ không phải là quan hệ cha con cậu đương nhiên vui vẻ,… ít nhất …, không cần lo lắng đứa bé trong bụng bởi vì ba mẹ có quan hệ cận huyết mà mang dị tật.
Diệp Trọng Tiêu ôn nhu cười cười, càng ôm cậu chặt hơn, để đầu của cậu tựa vào hõm vai mình, một tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn cùng lớp quần áo mùa đông dày ấm, khẽ mở miệng, “Việc này phải bắt đầu từ mẹ của em Bạch Trần Liễu…”
Năm đó Diệp Trọng Tiêu và mẹ ruột của Diệp Trầm Tĩnh là Bạch Trần Liễu quả thật có là người yêu của nhau, nhưng muốn nói bọn họ là người yêu còn không bằng nói bọn họ là bạn bè còn chính xác hơn. Hai người khoác lên một lớp áo tình nhân hư ảo, bọn họ ở bên nhau một năm, lại chỉ từng nắm tay qua, ngay cả ôm cũng không có, nhưng hai người đều không có nói ra dị nghị, nghĩ quan hệ như vậy cũng không có sao, cũng lười tính toán.
Mãi cho tới một lần ngoài ý muốn, Diệp Trọng Tiêu cũng không biết tình huống cụ thể ra làm sao, lúc đó Bạch Trần Liễu một tháng cũng không có liên lạc cùng Diệp Trọng Tiêu, Diệp Trọng Tiêu cũng không để ý nhiều, hai người bọn họ vốn cũng không phải là đôi nam nữ cuồng nhiệt yêu đương gì, một tháng không liên hệ cũng là bình thường. Vào lúc Bạch Trần Liễu xuất hiện lần nữa ở trước mặt hắn, Bạch Trần Liễu nói với Diệp Trọng Tiêu rằng cô đã mang thai, mong hắn có thể giúp cô, cô muốn đem đứa bé sinh ra.
Diệp Trọng Tiêu cái gì cũng chưa từng hỏi, không chút do dự đáp ứng, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ cho đứa bé một danh phận, Diệp Trọng Tiêu cùng cô làm giấy kết hôn, hai người cũng không có cử hành hôn lễ, chủ yếu là Bạch Trần Liễu trong lòng hổ thẹn, dù sao cô cũng không có lý do gì để một người đàn ông độc thân như vậy giúp cô. Bởi vì cô ích kỷ, chỉ nghĩ tới đứa trẻ gần ra đời của mình, phải để người bạn trai trên danh nghĩa của mình gánh trách nhiệm này.
Bạch Trần Liễu nói với Diệp Trọng Tiêu, chờ sau khi đứa bé được sinh ra khoảng năm tháng bọn họ sẽ ly hôn, mục đích chủ yếu của cô chỉ là để đứa bé có một hộ khẩu, cô là một cô gái độc thân, không kết hôn, ba mẹ bên kia cũng không có ai có thể nhờ vả, cô không muốn để đứa bé trở thành người không có ba.
—
Bạch Trần Liễu nói với Diệp Trọng Tiêu, chờ sau khi đứa bé được sinh ra khoảng năm tháng bọn họ sẽ ly hôn, mục đích chủ yếu của cô chỉ là để đứa bé có một hộ khẩu, cô là một cô gái độc thân, không kết hôn, ba mẹ bên kia cũng không có ai có thể nhờ vả, cô không muốn để đứa bé trở thành người không có ba.
Đứa bé sinh ra được năm tháng thì họ làm thủ tục ly hôn, vốn Bạch Trần Liễu không muốn lấy tiền của Diệp Trọng Tiêu, thế nhưng Diệp Trọng Tiêu nói một thân con gái như cô mang theo một đứa trẻ mới sinh, làm sao có thể sống, cô không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé, cũng không thể để đứa bé ở đầu đường xó chợ đói bụng. Bạch Trần Liễu biết mình nếu còn kiên trì nữa thì sẽ hại đứa bé, liền lấy một khoản tiền, cám ơn Diệp Trọng Tiêu sau đó liền đi.
Về sau hai người cũng không có liên hệ.
Tất thảy đều là lén lút tiến hành, tuy rằng lúc đó Diệp Trọng Tiêu cũng thuộc gia tộc Diệp thị, nhưng, quyết định của hắn không có ai quan tâm tới, cho nên hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi, cũng không một ai biết.
Bạch Trần Liễu cũng là một cô gái kiên cường, mang theo đứa con rất nhanh thì ổn định lại, tìm được công việc, cùng đứa trẻ cơm áo gạo tiền không phải lo nữa, một thân một mình đem đứa trẻ nuôi lớn đến năm mười lăm tuổi. Sau đó ngoài ý muốn thì bỏ mình, để lại cho Diệp Trầm Tĩnh một khoản tiền không lớn không nhỏ, cũng đủ để Diệp Trầm Tĩnh áo cơm không lo đến khi học xong đại học.
Trên hộ khẩu của Diệp Trầm Tĩnh vị trí của người ba luôn viết tên Diệp Trọng Tiêu, mà trong phòng của Bạch Trần Liễu chỉ để duy nhất một tấm hình, dùng khung ảnh đơn giản đứng một tấm ảnh chụp một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, là Diệp Trọng Tiêu năm đó.
Diệp Trầm Tĩnh vẫn cho là mẹ mình rất yêu ba, không có được thì cũng không bao giờ tái giá, luôn đặt ảnh chụp của người đó trong phòng. Bây giờ nghĩ lại, với tính cách cảu Bạch Trần Liễu sẽ không yêu một người một thời gian dài như vậy mà còn chọn việc rời khỏi người đó, tấm ảnh kia hơn phân nửa là Bạch Trần Liễu dùng để cảm ơn Diệp Trọng Tiêu năm đó giơ tay cứu giúp cô nên lấy làm kỉ niệm mà thôi. Diệp Trầm Tĩnh biết mẹ của mình, có đôi khi làm việc, không thể dùng suy nghĩ bình thường mà hiểu được.
“Mọi chuyện chính là như vậy, Tĩnh, em tin không?” Diệp Trọng Tiêu nói xong thì hỏi ý kiến thiên hạ đang nằm trong lòng. Diệp Trầm Tĩnh vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lời hắn.
Diệp Trọng Tiêu có chút nóng nảy, tưởng em ấy không tin lời mình, “Nếu như em không tin, chúng ta có thể đi xét nghiệm DNA.” Diệp Trọng Tiêu muốn nâng cậu dậy lại bị cậu cự tuyệt, nhưng lại vùi mặt lên vai hắn.
Thật ra, cậu không phải là không tín, cậu biết hắn sẽ không lừa gạt mình. Chỉ là nhất thời có chút xuất thần, nghĩ đến người phụ nữ luôn tìm mọi cách yêu thương mình, trong lòng có chút xúc động có chút chua xót khổ sở, nên nhất thời không muốn nói chuyện mà thôi. Thấy hắn sốt ruột, liền phục hồi tinh thần lại, hai tay ôm lấy hông hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh áp lên hõm vai ấm áp cọ cọ, chậm rãi mở miệng, “Em tin.”
“Thật tốt quá, Tĩnh.” Diệp Trọng Tiêu có chút kích động, âm thanh cũng có chút run rẩy, mọi hiểu lầm cũ đã được giải quyết, như vậy em ấy sẽ theo mình về chứ, hay là, mình nên dọn luôn tới đây nhỉ. Diệp Trọng Tiêu muốn nhìn mặt cậu, nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp kia, nên lại muốn nâng cậu dậy, rồi lại bị cậu cự tuyệt, “Tĩnh…” Diệp Trọng Tiêu nghi ngờ khẽ gọi, Tĩnh còn có khúc mắc gì sao?
“Tiêu.” Diệp Trầm Tĩnh âm thanh vẫn bình tĩnh như cũ, khi nói chuyện cánh môi ẩm ướt khẽ chạm vào vùng cổ của Diệp Trọng Tiêu, “Anh có thích con cái không?”
“Con?” Diệp Trọng Tiêu có chút nghi hoặc, tại sao đột nhiên lại nói đến vấn đề này, tưởng em ấy từ nhỏ vì thiếu tình thương của cha nên mới hỏi vậy, cưng chìu cười cười, khẽ hôn lên vành tai của em ấy, “Thích, nhưng không thích Tĩnh làm con của anh, anh muốn em là người quan trọng nhất, người yêu của anh.” Diệp Trọng Tiêu nhân tiện biểu lộ.
Diệp Trầm Tĩnh lặng yên, Diệp Trọng Tiêu cũng không nói thêm, chỉ lẳng lặng ôm cậu.
Một lúc lâu sau, Diệp Trầm Tĩnh lại khẽ mở miệng, “Tiêu thích con của em không?”
“Cái gì?” Diệp Trọng Tiêu giật mình, không để ý việc cậu cự tuyệt kiên quyết nâng đầu cậu lên, khẩn trương nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cậu, “Em mới vừa nói cái gì?” Con của em ấy, em ấy lấy đâu ra đứa con? Sẽ không phải là em ấy cùng cô gái nào sinh ra đó chứ? Không, em ấy mới mười lăm thôi mà. Nhưng, mình mới mười lăm tuổi cũng cho em ấy… Diệp Trọng Tiêu càng nghĩ càng rối.
Biết hắn hiểu lầm, Diệp Trầm Tĩnh cười nhẹ, kéo bàn tay đang đặt trên mặt mình xuống đặt lên bụng, hơn năm tháng, vừa mới nhô lên không lâu, vì cậu mặc quần áo rộng dày của mùa đông nên nhìn có chút không rõ. Diệp Trọng Tiêu nghi hoặc nhìn cậu, không biết cậu có ý gì.
“Tĩnh?” Diệp Trọng Tiêu nghi ngờ kêu.
“Đứa bé.” Diệp Trầm Tĩnh nói xong cúi đầu nhìn cái bụng được bàn tay đặt lên, ánh mắt dịu dàng.
“Đứa bé?” Diệp Trọng Tiêu ngơ ngác lập lại lời của cậu, một hồi lâu sau mới ý thức tới động tác cùng lời của cậu thì hiểu ra rồi vừa mừng vừa sợ lại không thể tin được nhìn cậu, âm thanh có chút run rẩy, “Tĩnh, em, em là nói, ở đây…” Diệp Trọng Tiêu cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của cậu, lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, “Có con của chúng ta? !”
Diệp Trầm Tĩnh gật đầu, cười nhẹ.
“Thực sự.” Không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định, Tĩnh không có lý do gì lừa hắn, Diệp Trọng Tiêu rất là kích động, tay run run vén góc áo khoác của Diệp Trầm Tĩnh lên, tay đặt lên bụng cậu. Cảm nhận được, thì ra vùng bụng bằng phẳng đã bắt đầu nhô lên, sờ lên cảm giác rất là chân thật, đây là con của hắn và Tĩnh, tay của Diệp Trọng Tiêu run rẩy lợi hại hơn, kích động nhìn Diệp Trầm Tĩnh, “Tĩnh, anh sờ thấy, anh sờ thấy bảo bảo.” Tay chỉ đặt hờ lên vùng bụng, rất sợ làm đau Tĩnh và đứa bé.
“Ừ.” Diệp Trầm Tĩnh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cười khẽ, ánh mắt không còn hờ hững nữa mà rất dịu dàng.
“Tĩnh, bảo bối, anh yêu em.” Diệp Trọng Tiêu thâm tình nỉ non, cũng không nhịn được nữa hôn lên đôi môi nhợt nhạt, nhiệt tình mà ôn nhu. Tuy rằng đàn ông mang thai khiến người khác rất khó tin được, nhưng, đối phương lại là người mà hắn trao tất cả tình cảm chân thành, là bảo bối của Diệp Trọng Tiêu hắn, hắn cao hứng còn không kịp nữa là, làm sao có thời gian mà truy tìm nguyên nhân.
Loại cảm giác này, tràn ngập, rất hạnh phúc; thứ mùi này, hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái mỏng manh, lại lộ ra sức mê hoặc quyến rũ vô tận. Diệp Trọng Tiêu nhẹ nhàng liếm láp khắp mọi ngõ ngách trong vòm miệng kia, ôm lấy đầu lưỡi trơn trợt dịu dàng ngậm hút, thưởng thức vị ngọt độc nhất vô nhị của người kia.
“Ừ. . . . .” Diệp Trầm Tĩnh vốn có chút mệt mỏi, bị hắn hôn như vậy, càng thêm hoa mắt, mắt phượng phủ một màng sương mù, toàn thân vô lực.
Chỉ là một nụ hôn đơn giản, hạ thân đã kích động. Nghĩ đến tình trạng thân thể bây giờ của Tĩnh, hắn vừa mới cương lên đã phải tự kiềm chế, bản thân có thể háo sắc đến vậy sao? Diệp Trọng Tiêu rời khỏi khoang miệng của cậu, mút cánh môi mỏng thêm một chút nữa mới chấm dứt nụ hôn này.
“Tĩnh. . . . .” Diệp Trọng Tiêu thở dốc chưa bình tĩnh được, trán chạm lên trán cậu.
Diệp Trầm Tĩnh chớp chớp mắt, thở dốc vẫn chưa dừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã phủ một tầng ửng hồng, chứng minh cậu vừa rồi cũng có chút động tình, nhưng, lúc này, cậu lại nói một câu không hợp không khí, “Buồn ngủ.” Gần đây thỉnh thoảng cũng nôn ói, nhưng so với trước thì khá hơn nhiều, chỉ là hay ngủ nhiều hơn thôi.
“A. . . . .” Diệp Trọng Tiêu sửng sốt một chút, lập tức bối rối, cuối cùng nhớ tới Y Lương Hạ nói Diệp Trầm Tĩnh về nhớ bảo cậu ăn trưa, tự trách bản thân vội vã giải thích mà khiến hai bảo bối đều đói bụng.”Ngồi ở đây một chút trước đi, anh giúp em hâm nóng cháo, ăn trưa xong thì ngủ tiếp.”
“Ừ.”
Diệp Trọng Tiêu đầu tiên là mở hệ thống sửu ấm cho căn phòng của Diệp Trầm Tĩnh rồi mới tới nhà bếp hâm cháo thịt, một bên hâm nóng cháo một bên đứng cười ngu, trong đầu chưa thanh tỉnh lắm, chỉ có một ý nghĩ thật cao hứng, phải chăm sóc thật tốt cho hai bảo bối.
Múc cháo vào chén rồi bưng ra phòng khách, kéo ghế ngồi trước mặt Diệp Trầm Tĩnh, trên mặt vẫn còn vẻ cười khúc khích, nếu như bị người quen biết hắn thấy dáng vẻ này của hắn, khẳng định sẽ tưởng hắn bị đập đầu, không, hình như là ngu mới đúng? Khuấy nhẹ thìa trong chén cháo nóng vẫn còn bốc khói, múc một thìa nhỏ đưa lên miệng thổi thổi, nghĩ có thể ăn được rồi thì cẩn thận đưa tới miệng Diệp Trầm Tĩnh, “Tĩnh, mở miệng nào, A.” Miệng Diệp Trầm Tĩnh chưa mở nhưng miệng hắn thì há rất to.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro