Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Say rượu

Chi còn vài ngày nữa là đến kỳ thi năm nay, Chu Mộ đã ở trong thư phòng nhiều ngày ôn thi. Nàng nghĩ, năm nay nhất định phải làm khiến phu tử hài lòng vớt kết quả thi lần này, nhưng hoàng cữu cữu đưa ra điều kiện quá cao, khiến nàng cảm thấy áp lực.

Đêm trước kỳ thi, Chu Mộ trở về phòng.
Hứa Triều đang chải tóc, nhìn hắn một cái rồi tiếp tục chỉnh trang lại mái tóc.

"Đã đến giờ hợi rồi, sao còn chưa ngủ?"
Chu Mộ cởi áo bông nềm treo lên giá, rồi ngã xuống giường, nhiều ngày nay ở trong thư phòng khiến hắn ngủ không được thoải mái. Vì muốn có tinh thần tốt nhất cho ngày mai, hắn suy nghĩ một lát rồi đứng dậy về phòng ngủ.

"Chút nữa ngủ." Hứa Triều cuối cùng cũng chỉnh trang xong mái tóc, nằm lên chiếc giường êm ái của mình. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng.

Hứa Triều ngủ mơ màng, bỗng nhiên cảm thấy có người ôm lấy mình, nàng giật mình một chút, nhe0 mắt nhìn, trong ánh sáng lờ mờ thấy được nửa khuôn mặt của Chu Mộ.

"Giờ này là mấy giờ?"

"Còn sớm, ngủ tiếp đi." Chu Mộ ôm Hứa Triều chặt hơn, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Chu Mộ liếc nhìn bầu trời bên ngoài, đánh thức Hứa Triều bên cạnh. Khi thu thập xong đi đến Thượng Thư Phòng, mọi người đã đến đông đủ chỉ thiếu hai người họ, phu tử vẫy tay ra hiệu họ nhanh chóng ổn định xem sách một lát.

Nửa canh giờ sau, kỳ thi bắt đầu, mọi người cầm bút lông, viết bài thơ cổ.

Đêm qua Hứa Triều đã vắt óc để học thuộc lòng những câu thơ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng có được một ít ý tưởng. Cuối cùng cũng hoàn thành bài thi một cách khó khăn, nàng cảm thấy như trút được
gánh nặng.

Buổi chiều, phu tử lần lượt gọi từng thí sinh vào phòng riêng, sau đó bắt đầu ra câu hỏi cho từng người một.

Ngày thi kết thúc, ánh nắng chiều đã buông xuống, Hứa Triều và Chu Mộ trở về phủ.

Chu Mộ để lại một câu "không ăn ở phủ" rồi nghênh ngang ra ngoài. Hứa Triều một lát sau cũng mang theo Ngọc Ninh ra cửa, dặn dò đầu bếp không cần chuẩn bị đồ ăn.
Hôm nay, Tôn Oanh hẹn nàng buổi tối đi
Uyển Nhạc Lâu, kỳ thi đã kết thúc đương nhiên là phải thư giãn một chút.

Hứa Triều lên tầng hai, nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng, liền đi vào bên trong.
Khi Hứa Triều bước vào phòng, mọi người đã mở rượu ra uống, nàng ngồi xuống giữa
Lý Duyệt và Tôn Oanh.

Đây đều là những bằng hữu tốt ở Thượng Thư Phòng, sau khi hoà giải với Tôn Oanh, vòng giao tiếp của họ trở nên hòa hợp với nhau.

Trước đây, sự không thoải mái của họ chỉ được ngầm hiểu chứ không đề cập trực tiếp. Bây giờ khi tìm hiểu kỹ người đối diện mới cảm thấy nhận ra nhau quá muộn. Đặc biệt là Tôn Oanh, nàng ta hầu như mỗi tối đều đến tìm Hứa Triều. Nếu không phải vì nương nàng ta ngăn cản và nói rằng không
hợp quy củ, Tôn Oanh đã qua đêm ở Chu phủ nhiều lần.

"Hứa Triều, uống rượu đi!" Tôn Oanh rót đầy một chén rượu cho nàng, Hứa Triều lắc đầu từ chối, nàng không giỏi uống rượu, say xỉn sẽ làm loạn. Có một lần, sau khi uống hết một bầu rượu, nàng trên đường đi say đến mức suýt cởi hết quần áo ngay giữa thanh thiên bạch nhật, may mắn được Lý Duyệt ngăn cản.

Hôm sau Lý Duyệt kể lại, Hứa Triều không chỉ muốn cởi quần áo của mình mà còn đi tìm Chu Mộ, trực tiếp tiến lên kéo quần áo của hắn. Còn chưa cởi được gì, Chu Mộ đã nhấc bổng nàng lên và ném sang một bên. Hắn phủi quần áo, nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng: "Uống say thì rửa mặt cho tỉnh táo, đừng có điên loạn trên đường."

Từ đó về sau, Hứa Triều dù thường xuyên lui tới tửu lầu nhưng nàng chỉ uống trà và xem khúc, không hề đụng đến rượu.

Tôn Oanh cũng biết chuyện này, nàng ở bên lề, nhưng lại không nghĩ gì cả: "Hôm nay ngươi đi cùng chúng ta, tệ nhất thì ta sẽ để ngươi cởi quần áo."

Trong mắt mọi người đều có chút hoài nghi, không thể tin được rằng Tôn Oanh hiện giờ vì Hứa Triều mà có thể đánh cược chính mình!

"À nha, ta chỉ đùa thôi! Khi say chúng ta đều ngủ lại đây." Tôn Oanh vội vàng giải thích.

Hứa Triều cuối cùng cũng tìm được chút hứng thú, nàng uống vài bình rượu.

Bên cạnh, Lý Duyệt cố gắng khuyên can nàng ngừng lại, nhưng Hứa Triều chỉ đỏ mặt vẫy vẫy tay: "Ta vẫn còn có thể uống được!"

Hứa Triều không biết vì sao mà càng uống rượu, lòng nàng lại cằng cảm thấy khó chịu tột cùng, thậm chí có chút muốn khóc.

Nàng cố gắng tìm nguyên nhân, nhưng cuối cùng trong đầu lại chỉ toàn là hình ảnh Chu Mộ, nàng đấm mạnh vào đầu, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn.

Cuối cùng, cảm giác muốn đi tiểu cũng đến. Hứa Triều nói với các nàng một tiếng rồi đi ra ngoài. Hiện giờ thư đều đã say khướt và mất hết kiểm soát.

Ngay cả Lý Duyệt, người xưa nay tuyệt đối không bao giờ đụng đến rượu cũng đã phá
lệ, say mèm dựa vào bàn.

Hứa Triều lảo đảo đi ra cửa nhà xí, nhưng không ngờ cánh cửa lại mở ra, bên trong truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Triều Triều tẩu tẩu, sao ngươi lại ở đây?"
Hứa Triều ngơ ngác không nhận ra là ai.
Nàng chỉ biết giọng nói vừa dừng lại, bên cạnh đã có một người nam nhân khác đi ra.

Chu Mộ nhìn Hứa Triều say khướt dựa vào tường, tiến vài bước về phía trước, ôm nàng vào lòng: "Từ Ấp, giúp ta tìm một phòng trên lầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro