Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2: Bạn cũ (1)

Thuộc bộ (Hán Việt): Bối hậu đích cố sự ( công xuất quỹ ) 2
Tác giả: Phóng Phi Đích Miêu

***

Đêm khuya, Trần Hồng Ngọc lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của vợ chồng cô, nên cô cố tình đi làm về sớm nấu một bàn đồ ăn.

Kết quả là...

Đợi đến khi cơm nguội canh lạnh cũng chẳng thấy bóng dáng chồng về, khi chồng về lại ôm theo một thiếu niên nhỏ nhắn bỏ lại một câu "anh sẽ giải thích sau" rồi chạy thẳng vào phòng cho khách.

Tuy bề ngoài Trần Hồng Ngọc tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng cũng thấy khó chịu. À không, phải nói là cực kỳ khó chịu nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, ít nhất không phải trước mặt chồng.
   
Hai mươi phút sau người đàn ông cuối cùng cũng ra khỏi phòng dành cho khách, có lẽ đã sắp xếp cho thiếu niên kia xong xuôi.

"A Ngọc, cậu ấy tên là Tô Khả Khả. Anh tìm thấy cậu ấy trong một cửa hàng mát-xa đổ nát." Chương Dịch ngồi đối diện người phụ nữ, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
   
"Tô Khả Khả..." Tô Hồng Ngọc trầm ngâm vài giây mới nhận ra người đó là Tô Khả Khả.
   
Trước đây cô có nghe chồng kể Tô Khả Khả là đứa nhóc hàng xóm, điều đặc biệt là đứa nhóc đó đã từng cứu hắn. Nếu không có Tô Khả Khả kịp thời tìm thấy hắn khi hắn không may rơi xuống vách đá, thì e rằng hắn đã chết rồi.
   
Sau đó chồng cô chuyển nhà, khi quay lại tìm Tô Khả Khả lại nghe gia đình nói cậu đã mất tích.
  
Trần Hồng Ngọc biết chồng mình vẫn luôn tìm kiếm người đó suốt mấy năm qua, cô cũng bày tỏ sự ủng hộ của mình vì dù sao người ta cũng đã cứu mạng chồng cô. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của người đó thì trong lòng cô bỗng có một cảm giác khủng hoảng và bất an vô cớ.
  
Trần Hồng Ngọc hít một hơi thật sâu, cố gắng giải tỏa sự phiền muộn trong lòng, sau khi suy nghĩ cô nói: "Anh... Muốn làm thế nào?"

"Trạng thái hiện tại của Khả Khả khá tệ, anh muốn cho cậu ấy ở lại nhà của chúng ta." Chương Dịch không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
   
"Tạm thời?"
  
Chương Dịch sửng sốt vì không nghĩ nhiều về vấn đề thời gian, "Chuyện này hãy nói sau, vài ngày nữa anh sẽ đưa Khả Khả đến bệnh viện vì anh thấy cậu ấy đã bị ngược đãi tinh thần."
  
Nếu hắn đã quyết định thì Trần Hồng Ngọc cũng khó có thể phản đối được nữa, nhìn thấy hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi khiến cô không khỏi chất vấn: "Chồng ơi, tại sao anh lại nói dối em Tô Khả Khả là con trai?" Giọng điệu toát lên sự oán trách.
   
"Anh đâu có lừa em, khi còn nhỏ bọn anh toàn đi WC cùng nhau thôi." Chương Dịch lập tức phản bác nhưng nhìn thấy trên mặt cô tràn đầy sự khó tin cũng khiến hắn nhất thời cứng họng. À phải rồi, dáng vẻ Tô Khả Khả hiện tại còn nữ tính hơn cả phụ nữ. Nếu không phải từng nhìn thấy bộ phận cơ thể đàn ông của cậu, nói thật là hắn cũng sẽ không tin.
   
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Chương Dịch suy đoán: "Chắc Khả Khả là người song tính, anh từng nghe nói tất cả những người phục vụ trong cửa tiệm đó đều là người song tính."

"Nếu vậy…" Trần Hồng Ngọc nhíu mày, liên tưởng đến sự việc Tô Khả Khả mất tích thì có vẻ như cậu thật sự đã trải qua những chuyện rất tồi tệ.
   
"Ừm, cho nên bây giờ cậu ấy cần chúng ta giúp đỡ, A Ngọc." Chương Dịch vỗ vai người phụ nữ, "Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, chúng ta đi ngủ sớm đi, nhân tiện sáng mai em mua ít bánh hành lá mà Khả Khả thích ăn nhé." Nói xong quay đầu sải bước đi.
   
"..." Trần Hồng Ngọc yên lặng nhìn bàn ăn bên cạnh, từ đầu đến cuối hắn đều không ngó ngàng gì tới.
   
Ngày hôm sau, Trần Hồng Ngọc vừa tỉnh dậy lập tức nghe thấy tiếng xắt rau từ trong bếp. Cô vội chạy đến mới phát hiện một thiếu niên đang bận rộn trong bếp.
   
"Chị dâu, chị dậy rồi à?" Tô Khả Khả cầm rau đã cắt nhỏ bỏ vào nồi canh, "Em đang nấu mì, sắp xong rồi!" Dáng vẻ của thoải mái giống như mình mới là chủ nhân của ngôi nhà này.
  
Thấy chiếc tạp dề của mình đang bị cậu mặc, Trần Hồng Ngọc cảm khỏi khó chịu bèn cau mày nói: "Thật ra cậu không cần..."

"Khả Khả tự mình nấu mì sao, anh cũng muốn nếm thử!"

Người phụ nữ còn chưa nói xong đã thấy Chương Dịch hào hứng kéo ghế ra ngồi xuống, "Hả? A Ngọc sao em lại đứng đơ ra đó, không mau đi giúp Khả Khả đi?" Hắn nghi hoặc khó hiểu, thầm nghĩ phụ nữ cũng thật không đảm đang gì hết.
   
"Không cần đâu, chị dâu mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong hai người còn phải đi làm nữa mà!"
   
Trần Hồng Ngọc mím môi đành phải yên lặng ngồi xuống, cô gắp một quả trứng luộc nhưng khi phát hiện có thứ nước màu vàng chảy ra bèn tỏ vẻ khó chịu.
   
"Chị dâu, làm sao vậy?" Thấy người phụ nữ không nhúc nhích nên Tô Khả Khả ân cần hỏi.
   
"Trứng luộc của cậu... Hình như chưa chín?"
   
"Chưa chín? Không... Không, là trứng lòng đào!" Cậu có chút bối rối, không khỏi nhìn về phía Chương Dịch, "Cái đó... Em nhớ anh Dịch thích ăn trứng lòng đào nên mới…"
   
"Đúng rồi, anh thích ăn món này! Khả Khả giỏi quá, lâu thế rồi mà vẫn nhớ anh thích ăn gì." Chương Dịch vội vàng nói vài câu trấn an cậu, sau đó liếc nhìn Trần Hồng Ngọc, "Trứng lòng đào bị sao thế, em ghét nó lắm hả? Mà không phải anh đã bảo em đi mua bánh hành sao?"
  
"Em..." Trần Hồng Ngọc ngại đến đỏ mặt, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
  
"Không sao đâu, anh Dịch, tại em dậy sớm quá thôi, anh đừng tức giận nữa..." Tô Khả Khả không ngờ sự tình lại thành ra như vậy, cậu thật sự chẳng biết phải làm sao.
   
"Không phải lỗi của em, Khả Khả."
   
"Vậy là lỗi của em sao?" Trần Hồng Ngọc không thể nhẫn nhịn được nữa, chồng cô phê bình cô trước mặt người ngoài, nói thật lòng cô đã có thể chịu đựng cho đến bây giờ đã rất giỏi rồi.
   
"A Ngọc, sao em cứ..."
   
"Không ăn nữa!" Người phụ nữ lạnh lùng bưng bát lên, chuẩn bị đi vào phòng bếp rửa sạch.
   
"Chị dâu, để em rửa cho!" Tô Khả Khả đứng lên muốn cầm lấy bát đũa từ tay người phụ nữ.
  
"Không cần!" Trần Hồng Ngọc vốn đã tức giận, nhìn thấy Tô Khả Khả vươn tay liền đẩy cậu ra.
   
"Ầm!"
   
"Ào!"
   
Thiếu niên té ngã xuống đất, cái bát vỡ tan làm toàn bộ nước mì đều đổ ra ngoài.
   
"Khả Khả!" Chương Dịch vội vàng đỡ cậu dậy, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng mới trách móc người phụ nữ: "A Ngọc, xin lỗi đi!"
   
"Tại sao?" Trần Hồng Ngọc ban đầu có chút hối hận nhưng khi nhìn thấy chồng mình lập tức chạy đến chỗ người khác hỏi han mà chẳng thèm để ý rằng tay cô cũng đã đỏ bừng vì bị phỏng. Trong lòng lập tức cảm thấy buồn bã, cô không muốn ở nhà nữa nên cầm túi xách đi thẳng ra khỏi cửa.
   
"A Ngọc..." Chương Dịch tức giận lắc đầu, không hiểu tại sao người vợ thường ngày dịu dàng và chu đáo của mình lại tự dưng kiếm chuyện.
   
"Anh Dịch, anh mau đi làm đi, anh sắp muộn rồi..." Tô Khả Khả thấp giọng thúc giục.
   
"Khả Khả một mình em ở nhà có ổn không?" Dù sao cậu cũng vừa mới thoát khỏi biển khổ, hắn hơi lo lắng khi bỏ cậu ở nhà một mình.
   
"Không sao đâu!" Tô Khả Khả vừa thuyết phục vừa đẩy người đàn ông đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại mình cậu ở nhà, cậu lặng lẽ chạy về phòng khách rồi đóng chặt cửa lại.
  
Một lúc sau, bên trong vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ.

***

Vào buổi tối, trên đường đi làm về Trần Hồng Ngọc dự tính sẽ đi xin lỗi, nhưng vừa bước vào cửa cô đã thấy Tô Khả Khả đang dùng đũa đút đồ ăn cho chồng, mà chồng cô cũng không ngần ngại mở miệng ăn luôn.
   
"Chị dâu về rồi! Em đã nấu cơm..."

"Rầm!"

Cửa phòng đóng sầm lại, người phụ nữ dứt khoát nhốt mình trong phòng không chịu ra. Chương Dịch còn đang ngồi trên bàn ăn lập tức tối sầm mặt lại.
   
"Ừm... Anh Dịch, có cần để lại một phần cho chị dâu không?"

"Không cần, thích thì ăn không thích thì bỏ!"

Chương Dịch ăn cơm nước xong xuôi rồi đi rửa mặt, bởi vì phòng ngủ đã bị vợ khóa nên hắn cũng không thể vào được. Hắn lựa chọn ngủ qua đêm trong thư phòng, đúng lúc trong đây có kê một chiếc giường nhỏ có thể ngủ tạm cũng được, đang nghĩ ngày mai phải đi nói chuyện với vợ.
   
Một giờ sáng, hắn đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.
   
"Vào đi!"
   
"Anh Dịch…" Tô Khả Khả bước vào và đóng cửa lại.
   
"Thì ra là Khả Khả..." Chương Dịch có chút thất vọng vì tưởng vợ mình đến xin lỗi, "Muộn thế này sao em còn chưa ngủ, có chuyện gì à?"

"Em thấy chị dâu không thích em lắm, hay là em dọn ra ngoài…"
   
"Vớ vẩn! Gần đây tâm trạng của cô ấy không tốt vì áp lực công việc, anh sẽ nói chuyện với cô ấy nhé." Người đàn ông xoa đầu cậu, "Em cứ yên tâm ở lại với anh, đừng lo lắng."
  
"Dạ, anh Dịch!" Tô Khả Khả thở phào nhẹ nhõm, kéo dây váy bị rơi trở lại vị trí cũ rồi mỉm cười bẽn lẽn với người đàn ông.
   
Người đàn ông lúc này mới chú ý tới cậu đang mặc một chiếc váy ngủ chỉ dài tới mông, tôn lên một cách hoàn hảo thân hình gợi cảm của cậu. Thậm chí hắn còn loáng thoáng nhìn thấy bộ ngực đầy đặn được bao bọc bởi lớp vải mỏng manh.
   
Không ngờ Khả Khả tuy nhỏ nhắn nhưng lại có thân hình còn quyến rũ hơn cả phụ nữ, rõ ràng trước đây cậu chỉ là một đứa trẻ...

Chương Dịch xấu hổ quay đầu lại, giả vờ ho khan hai tiếng, "Khả Khả muộn rồi, em mau..."
   
"Ưh ư..."
   
Thiếu niên đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều làm người đàn ông theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt của cậu không biết vì sao trở nên đỏ bừng, ánh mắt đê mê, hai cái đùi trần như nhộng dán sát vào nhau vặn vẹo như thể đang kìm nén một cái gì đó.
   
"Khả Khả, em bị gì vậy?" Chương Dịch vừa muốn tiến lên lại bị thiếu niên đột ngột đè trên giường nhỏ.

"Khả Khả?"

Nhìn thấy cậu ngồi ở trên hông của mình, còm nắm lấy tay của hắn chạm vào phần thân dưới của cậu!
   
"Khả Khả! Em bị gì vậy!" Người đàn ông sợ đến mức mặt trắng bệch, cảm giác từ lòng bàn tay lập tức truyền lên não cho hắn biết mình đang đụng vào một thứ rất nhỏ nhưng cứng rắn, hắn lập tức nhận ra đó là dương vật của thiếu niên.
   
Cậu không mặc quần lót!
 
Chương Dịch hoàn toàn sững sờ, bàn tay tiếp tục bị kéo xuống phía dưới chạm vào một thứ gì đó ướt đẫm, đôi mắt người đàn ông mở to. Hai mép thịt non mềm và một cái lỗ nhỏ... Hắn không phải xử nam, đã kết hôn và cũng đã có vợ nên đương nhiên biết đó là gì!
   
Hắn muốn rút tay về nhưng lại bị thiếu niên nắm rất chặt, cũng không thể dùng sức vì sợ làm tổn thương cậu. Cuối cùng hắn đành quát to: "Khả Khả, em làm sao vậy? Em còn làm nữa thì anh sẽ giận đấy!"

"Em cũng không muốn… Anh Dịch… Em đã nhịn rất lâu ư hưm…" Tô Khả Khả giương hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, chớp mắt những giọt nước mắt to lần lượt rơi xuống trên khuôn mặt vừa thống khổ vừa bi thương, nhưng từ đầu tới cuối cậu vẫn không chịu buông tay.

"Em..." Chương Dịch nhắm hờ mắt.

Dáng vẻ của cậu thật kỳ lạ, xem ra không thể chần chờ nữa mà phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra ngay trong sáng mai, lúc này ngón giữa của hắn vô tình đút vào bên trong hoa huyệt.
   
"Anh Dịch, ưm... A... Ha.'' Hoa huyệt đã lâu không được an ủi nên dù chỉ có một ngón tay của người đàn ông vẫn đủ để Tô Khả Khả mẫn cảm run lên, hoa huyệt nhanh chóng thít chặt lấy ngón tay rất sợ hắn rời đi.
  
"..." Người đàn ông lúc này cảm thấy rất mâu thuẫn, lý trí mách bảo hắn phải lập tức rút ra nếu không sẽ phạm phải sai lầm lớn. Dù sao vợ còn đang nổi giận cấm cửa hắn, động tác này không khác nào đổ thêm dầu vào lửa của một tên đểu cáng, một khi bị phát hiện cũng không thể giải thích rõ ràng.
   
Nhưng nếu cứ phớt lờ, Khả Khả nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu... Huống chi cậu còn là cứu tinh của hắn, nếu không có đối phương...

"Di chuyển ngón tay đi… Anh Dịch… Làm ơn...Khả Khả ngứa quá...Ngứa chết mất…" Cậu lắc mông, đôi mắt to ngấn nước trông rất đáng thương.
  
Chương Dịch nuốt nước miếng, mặc kệ! Trong lòng hắn càng thêm quyết tâm, những ngón tay bắt đầu đâm vào bên trong hoa huyệt.
   
"Ừ... Sướng quá... Nhanh... Nhanh hơn..." Tô Khả Khả ngẩng đầu lên, cặp mông run rẩy, hai chân không nhịn được duỗi ra.
   
Người đàn ông nghiến răng thọc ngón tay vào hoa huyệt non nớt và khuấy động bừa bãi, khiến hoa huyệt bắn nước dâm tung tóe, sau một nhịp đâm mạnh thiếu niên cuối cùng cũng đạt được cực khoái.
  
Tô Khả Khả nằm trên người của người đàn ông không ngừng vặn vẹo, nước dâm chảy ra đã sớm làm ướt sũng quần của hắn.
   
Một lúc lâu sau, Chương Dịch đợi cậu bình tĩnh lại mới vỗ nhẹ vào lưng cậu để thuyết phục: "Khả Khả ngoan, đi ngủ đi, ngày mai anh sẽ đưa em đi ... Khả Khả?!"

Thiếu niên nhanh chóng ngồi xổm xuống giữa hai chân của hắn, người đàn ông không kịp phản ứng đã thấy đối phương kéo khóa quần xuống móc ​​dương vật của hắn ra.
   
"Anh Dịch... Chưa đủ... Em còn muốn... Ha..." Tô Khả Khả mở miệng ngậm lấy quy đầu to lớn, dương vật nửa cương cứng của hắn lập tức cứng rắn như một cây cột sắt, suýt chút nữa đã làm khóe miệng của cậu nứt ra.
   
"Hừm… a!" Quai hàm của người đàn ông căng chặt, đầu lưỡi của thiếu niên tùy ý lướt nhẹ trên dương vật, thỉnh thoảng ma sát với quy đầu mang đến cảm giác tê dại khó tả.
  
Hắn hít một hơi thật sâu, phải rất cố gắng để kiềm chế dục vọng đang dâng trào để nắm lấy cánh tay non mịn của cậu, "Không! Khả Khả, buông ra..."
   
"Uh... uh..." Tô Khả Khả vẫn cúi đầu liếm mút dương vật, đầu lưỡi liếm một vòng quanh quy đầu, dương vật của hắn quá lớn nên dù cậu đã cố mở to miệng nhưng cũng chỉ có thể ngậm được một nửa.
   
Thiếu niên đưa một tay vuốt ve dương vật, tay còn lại mân mê lấy hai hòn bi căng tròn phía dưới nhằm tăng khoái cảm cho người đàn ông. Nghĩ đến việc cây dương vật thô dài này sẽ đụ hoa huyệt của mình, khiến cậu phấn khích đến mức nước chảy ròng ròng.
  
"A... Không... ôi..." Chương Dịch ngẩng đầu lên gầm nhẹ.
  
Hắn nên đẩy cậu ra.

Hắn phải đẩy cậu ra!
   
Nhưng mà sướng quá... Thật sự quá sướng... Cái miệng nóng ẩm ngậm lấy dương vật quả thực làm hắn sướng đến ngất ngây, hắn vốn không phải người không có nhu cầu cao nên vợ chồng cùng lắm cũng chỉ làm tình khoảng hai đến ba lần một tuần.
  
Không biết có phải do áp lực công việc quá lớn, cộng với việc chăn gối vợ chồng ngày càng nhàm chán, thế nên bây giờ chỉ mới được người khác khẩu giao mà cơ thể của hắn đã có phản ứng rất mãnh liệt.
   
Chẳng lẽ... Hắn thật sự là một tên khốn nạn?
   
Không!
   
Người đàn ông lắc đầu phủ nhận, hắn không thể không nhượng bộ vì Khả Khả đã cầu xin hắn, chưa kể hắn không chủ động mà còn đang bị ép buộc kia mà? Vì vậy không thể xem đây là ngoại tình được! Hắn không phản bội vợ, hắn không phải là một tên khốn nạn!
   
Chương Dịch tự thuyết phục mình theo cách này mới cảm thấy yên tâm, bàn tay to đang nắm cánh tay của thiếu niên bỗng đưa đến chạm vào gáy cậu, phần hông cũng vô thức đẩy về phía trước.
   
Tô Khả Khả lưu luyến buông dương vật đã cương cứng ra, còn thuận tiện liếm láp gân xanh nổi lên trên dương vật sau đó mới ngồi trở lại trên đùi người đàn ông.
  
Chương Dịch không hiểu tại sao dương vật của mình lại cương đến mức này, nhưng cảm giác nửa vời như thế thực sự khiến hắn rất khó chịu. Ngay khi hắn đang suy nghĩ có nên mở miệng kêu cậu tiếp tục hay không, thì bỗng thấy cậu cầm dương vật của hắn đút lút cán vào hoa huyệt!
   
Tốc độ nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, dương vật cắm sâu vào trong hoa huyệt làm hắn hít hà một hơi, hắn chưa từng gặp qua cái hoa huyệt nào khít như vậy.
   
"Ah á... Dương vật của anh Dịch to và cứng... Làm huyệt dâm của Khả Khả sướng muốn chết..." Tô Khả Khả ôm lấy đầu của người đàn ông và rên lớn, mông của cậu bắt đầu nâng lên ngồi xuống kẹp chặt dương vật lớn, chẳng mấy chốc hoa huyệt lại tiết ra một đợt nước dâm.

"Thật chặt... Tại sao lại chặt như vậy... Trời ạ..." Thịt mềm bên trong hoa huyệt liều mạng co bóp, nước dâm trơn trượt không ngừng xối xuống làm da đầu Chương Dịch sướng đến mức tê dại. Lý trí còn sót lại lập tức biến mất toàn bộ, dục vọng tăng vọt khiến hắn không kìm được được đẩy hông lên theo nhịp điệu của thiếu niên, dương vật nhiều lần nện sâu vào trong hoa huyệt.
   
Bên kia, Trần Hồng Ngọc đang ngủ bỗng cảm thấy hơi khát nước nên định đi vào bếp uống nước. Tầm mắt cô lơ đãng nhìn về phía thư phòng thì thấy ánh sáng lọt ra từ khe cửa, cô thò lại gần thầm nghĩ có nên gõ cửa hay không, sau cùng lại nghĩ mình không thể luôn là người nhận lỗi mỗi khi cãi nhau được.
  
Sau khi băn khoăn một lát, Trần Hồng Ngọc xoay người trở về phòng bởi vì cô quyết tâm muốn dạy cho người đàn ông kia một bài học. Nhưng điều cô không biết chính là nếu không phải phòng làm việc có bức tường cách âm cực tốt thì e rằng cô đã nghe thấy tiếng rên rỉ dâm dục liên hồi cùng với tiếng thở dốc nặng nề của bọn họ.
   
Cô chắc chắn sẽ nhận ra giọng nói quen thuộc của người đàn ông đó, không ai khác ngoài người chồng bị cô cấm cửa phải ngủ trong thư phòng!
   
Lúc này chồng cô đang triền miên với kẻ mà cô căm ghét, cô sẽ không thể ngờ rằng dù mình đã tỏ rõ sự bất mãn nhưng chồng vẫn phớt lờ tất cả để đi thân mật với người đó. Thậm chí còn vô liêm sỉ vụng trộm làm tình ngay trong căn phòng bên cạnh!
   
May mắn người phụ nữ không nghe thấy gì, nếu không cô chắc chắn sẽ chẳng để hai người kia được yên ổn.
   
Hai người trong phòng làm việc không biết mình vừa thoát khỏi nguy hiểm vẫn đang mãi mê địt nhau, tiếng rên rỉ của Tô Khả Khả càng lúc càng lớn chứng tỏ đã bị dương vật của người đàn ông địt đến vui sướng không thôi.
   
"Sướng quá... Dương vật tuyệt quá... Ưm ôi... chịu hết nổi rồi... Địt hỏng luôn ah ah ah ah..."
  
"Hiss... Đừng khít chặt như vậy... Sao Khả Khả dâm thế... Anh chịu không nổi nữa... Anh sắp bắn..." Chương Dịch nghiến răng, dùng bàn tay to xoa nắn cặp mông căng tròn của cậu, chiếc giường nhỏ kêu cót két không ngừng như thể sắp bị gãy đôi trước sức nặng.
   
"Khả Khả Khả cũng sắp bắn... Anh Dịch... Chúng ta hãy cùng nhau á a ha,..."
   
"Hừm..." Người đàn ông muốn rút dương vật ra nhưng hoa huyệt đang đạt cực khoái đột nhiên co rút lại, hắn chưa kịp rút dương vật đã bị kích thích bắn tinh dịch sâu vào trong hoa huyệt.
   
"Ôi... Tinh dịch bắn vào... Thật nhiều, thật nóng... Ừm..." Tô Khả Khả run rẩy vừa phun nước dâm xối xả vừa bị rót tinh, cuối cùng trợn tròn mắt ngất xỉu.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro