❋ 03. Tìm đường
❋ 03. Tìm đường
Editor: Lemon
Có chỗ dung thân, Hoắc Vân Dung sống qua ngày cũng tốt hơn một chút, không cần lại chịu đựng gió táp mưa sa, Bạch Hổ ngày ngày tìm kiếm thức ăn cho nàng, ban đêm dâng ra da lông cho nàng sưởi ấm, không cần ăn đói mặc rách, còn có một con mãnh thú uy phong lẫm liệt như vậy canh giữ ở bên cạnh, nàng cũng không cần lo lắng trong núi sẽ có dã thú khác tấn công.
Nhưng Hoắc Vân Dung cũng không vì vậy mà từ bỏ ý định tìm đường về nhà, không đơn thuần chỉ là nhớ cha mẹ, càng là bởi vì ở bên trong núi sâu u cốc này chỉ có một mình nàng, đến một người nói chuyện cùng cũng không có, thật sự là quá tịch mịch.
Mỗi khi thời tiết tốt nàng liền muốn đi bốn phía thăm dò, ý đồ tìm được đường ra, mà nàng bị thương nặng mới khỏi, cơ thể suy yếu, con đường trong núi lại gập ghềnh khó đi, đất đá lởm chởm, cây cối um tùm, bình thường đi không bao xa hai chân đã mỏi nhừ, mệt đến thở hồng hộc.
Nàng đã từng năn nỉ Bạch Hổ cõng nàng đi tìm đường ra, nhưng không biết vì sao mỗi lần nói tới nó luôn không chịu, không những không chịu mà còn có chút tức giận, qua nhiều lần như vậy nàng cũng không xin nó nữa.
Thấm thoát lại qua một ngày, mặt trăng lên mặt trời lặn, hôm nay Hoắc Vân Dung lại không thu hoạch được gì, nản lòng thoái chí mà trở lại sơn động, ôm đầu gối ngồi trước đống lửa, ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa nhảy múa, không biết mình còn phải ở đây bao lâu, tức khắc cảm thấy bi thương, nước mắt tựa như trân châu bị đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Bạch Hổ ghé bên cạnh nàng, một đôi mắt hổ ánh vàng rực rỡ bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng khóc thì vươn đầu lưỡi dày nặng nhẹ nhàng liếm liếm mắt nàng, tỏ thái độ an ủi.
Kết quả Hoắc Vân Dung không những không ngừng nước mắt, còn nhỏ giọng khóc nức nở lên, Bạch Hổ hoảng sợ rụt đầu lại, trong ánh mắt hình như có hoảng hốt không biết phải làm sao.
Hoắc Vân Dung lại càng nghĩ càng thương tâm, đôi tay ôm lấy cổ Bạch Hổ, ghé vào người nó lớn tiếng khóc “Tiểu Bạch……” Nàng đặt cho nó cái tên, gọi là Tiểu Bạch.
“Ta rất nhớ cha, nhớ mẹ……” Nước mắt càng chảy càng nhiều làm ướt lông Bạch Hổ, Hoắc Vân Dung khóc đến thút tha thút thít, “Ta muốn về nhà, không muốn ở đây nữa……”
Bạch Hổ vốn đang được nàng ôm, còn không ngừng dùng cái mũi cọ nàng, nghe vậy hai mắt trợn lên, bỗng nhiên ném nàng ra, từ trong lỗ mũi hừ ra hai luồng hơi nóng, bốn chân đứng thẳng lên, lúc lắc cái đuôi nghênh ngang bỏ đi.
Hoắc Vân Dung hãy còn khóc đến hăng say, bỗng nhiên bị ném ra thì sững sờ tại chỗ, hai mắt đẫm lệ trong mông lung chỉ nhìn thấy Bạch Hổ cũng không quay đầu lại mà đi ra sơn động, trong lòng càng thêm khổ sở.
Nàng ghé vào đống cỏ khô thút thít khóc đến nửa đêm, đợi đến lúc kiệt sức mới mê mang ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoắc Vân Dung tỉnh lại vẫn không thấy Bạch Hổ đâu, trong lòng càng thêm khổ sở, nước mắt lại giống như tối hôm qua khóc cạn rồi, không còn nước mắt để rơi nữa, nàng khe khẽ thở dài.
Bạch Hổ cả ngày nay cũng không thấy xuất hiện, Hoắc Vân Dung đi đến bên dòng suối lúc trước mình ngã xuống, ngơ ngác nhìn lên trên, chỉ có một vách tường cao không thấy đỉnh, mây sương mù mịt.
Nàng ở bên dòng suối ngồi xổm xuống, nhìn bóng mình phản chiếu dưới dòng suối đến xuất thần, không biết qua bao lâu, bụng phát ra tiếng kêu —— nàng đói bụng, từ lúc gặp được Bạch Hổ nàng còn chưa bao giờ phải chịu đói, nhưng hiện tại Bạch Hổ không ở bên cạnh nàng……
Muốn xuống suối bắt cá lại không có chút sức lực, đành phải dùng tay múc nước suối uống mấy ngum cho đỡ đói.
Lại ở bên dòng suối ngồi yên hồi lâu, cho đến lúc mặt trời chiều ngã về tây, sương mù đã lên, gió đêm rét lạnh đến xương thổi lên người, Hoắc Vân Dung mới đứng dậy, chậm rãi đi về hướng son động.
Bên dòng suối cách sơn động hơi có hơi xa, Hoắc Vân Dung một ngày không ăn gì, chỉ uống mấy ngụm nước, lúc đi đến sơn động đã vừa mệt vừa đói, suýt nữa ngã trước cửa động.
Nàng lấy tay vịn cửa động, hô hấp hơi gấp, hít vào một hơi, vừa muốn đi vào trong động bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng màu trắng lao thẳng vào lòng nàng.
Hoắc Vân Dung đột nhiên không kịp phòng ngừa bị phác gục trên mặt đất, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, nỗ lực mở mắt nhìn bóng dáng màu trắng kia một cái, nhỏ giọng kêu một tiếng “Tiểu Bạch” liền hôn mê.
<(▰˘◡˘▰) <(▰˘◡˘▰) <(▰˘◡˘▰)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro