Chương 1: Mê gian + cưỡng hiếp
Warning: chuốc thuốc ngủ, mê gian, cưỡng hiếp.
Dưới ánh chiều tà, khi Shunichi đang cặm cụi sửa con búp bê của cậu thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cậu bỏ con búp bê xuống và rụt rè mở cửa ra. Trước mặt cậu là khuôn mặt của kẻ đáng sợ nhất mà cậu từng xem là bạn.
"Chào, Shunichi."
"C..Chào cậu, có chuyện gì không?"
Hirata nở nụ cười thân thiện, nhưng trong mắt cậu thì anh như ác quỷ bò từ dưới địa ngục lên. Anh cất lời:
"Muốn ra ngoài với tôi không? Có chỗ này hay lắm."
" Kh..khôn...?"
Shunichi chưa kịp nói hết thì liền thấy Hirata nhướng mày, đây là biểu hiện khi anh ta chuẩn bị tức giận. Cậu xanh cả mặt, miễn cưỡng đồng ý với anh, bấy giờ anh mới trở về trạng thái đạo mạo bình thường.
Ngồi trên xe của Hirata, Shunichi không rõ cơn ác mộng nào đang chờ đợi mình. Anh bảo rằng hôm nay sẽ không có đám côn đồ kia, có đáng tin không? Ai mà biết anh ta sẽ làm gì chứ?
Sau một hồi giằng co giữa những cảm xúc rối bời, chiếc xe cuối cùng cũng đến nơi. Hirata dẫn Shunichi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu:
"Đây là nhà của tôi, hôm nay mình ăn tối ở đây đi, lãng mạn lắm đấy."
Trước mặt Shunichi là chiếc bàn dài với hai đĩa bít tết và những đóa hồng, cậu vẫn luôn giả vờ lơ đi tâm ý của Hirata, bởi cậu vô cùng ghê tởm anh. Bởi lẽ đó, khi thấy cảnh này, mặt cậu sa sầm rõ rệt.
Shunichi cố gắng dùng bữa trong trạng thái bình tĩnh nhất, nhưng không hiểu sao, đôi mắt cậu mờ dần, cuối cùng thì gục đi. Trước khi gục đi, cậu còn nghe loáng thoáng giọng của Hirata:
"Shunichi....Shunichi....không sao chứ?"
......
Nhìn chàng trai trẻ thiếp đi trước mặt, Hirata nở một nụ cười méo mó rõ rệt.
"Đúng là chỉ những lúc này em mới ngoan thôi, từ khi đi học, em luôn cứng đầu như thế....nhưng biết sao được, tôi thích em như thế."
Hirata buông chiếc nĩa xuống, đi đến bên Shunichi. Anh ôm cậu tới một căn phòng khác, nếu Shunichi đang thanh tỉnh lúc này, cậu sẽ thấy căn phòng này đang ngập tràn hình ảnh của mình từ những năm trung học, có khóc có cười, có buồn có vui.
Hirata nhìn tác phẩm của mình cùng người trước mặt, dương vật trong quần đã cương đến mức nổ tung. Anh từ từ vừa lột bộ quần áo trên người cậu xuống, vừa mở miệng hôn lấy đôi môi hồng.
Tiếng nhóp nhép vang lên, Hirata đảo lưỡi, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn. Sau đó, anh từ từ hôn lấy cái tai mà mình yêu rồi hôn xuống cổ.
Không biết có phải do khó chịu hay không, Shunichi trong mộng bật tiếng rên rỉ, cậu bé bên dưới cũng cứng lên. Thoáng chốc, Hirata sầm mặt xuống, dùng tay niết núm vú hồng của cậu đến khi nó cương lên.
"Dâm quá, thế này mà em còn muốn đi chịch gái? Có phải em còn chảy nước trước người ta không, hửm?"
Anh cúi xuống liếm lấy đầu ti hồng của cậu, phút chốc cậu "ưm" một tiếng như đang bật khóc. Hirata bấy giờ lại nở nụ cười dịu dàng:
"Sẽ thỏa mãn cả hai bên của em với cả cái miệng bên dưới, khiến bụng em ngập tinh dịch của tôi mà đi trên đường có được không? "
Sau khi bắt nạt hai núm vú tới đỏ lên, Hirata liền lột nốt chiếc quần lót là thứ trang bị cuối cùng trên người cậu. Anh đỏ mắt nhìn cái lỗ nhỏ bên dưới, sau đó liền thọc hai ngón tay vào.
"A...ah..."
Shunichi ngày càng khó chịu hơn, nước mắt sinh lý của cậu khẽ chảy xuống. Hirata vừa liếm nó, vừa đảo hai ngón tay sâu trong hậu huyệt, thọc vào rút ra. Một khắc sau, anh liền cúi xuống, luồn lưỡi vào hậu huyệt của cậu.
"Ưm....a...a...ứ.."
Cả người Shunichi co giật, lưỡi Hirata được đà vào sâu hơn, từng giọt nước dâm đều được anh liếm lấy. Chỉ trong vài phút, Shunichi liền đạt cực khoái, bắn đầy trên bụng mình.
Sau khi uống vô số nước dâm của cậu, Hirata từ từ lui ra ngoài với gương mặt si mê.
"Em đúng là trời sinh để tôi địt, chưa bôi trơn mà đã nứng thế này rồi, tí nữa tôi địt vào thì em có trở thành chó cái không?"
Anh đổ chất bôi trơn ra tay, tiếp tục thọc ba, bốn ngón để mở rộng cho cậu. Đến khi hoàn thành màn dạo đầu, anh liền giải phóng cho con quái vật bên trong. Dương vật cọ cọ trước đầu lỗ, khiến cơn ngứa của Shunichi lên cực điểm.
"Muốn...muốn...giúp tôi, giúp tôi.."
"Con đĩ này, em chỉ nên là kĩ nữ của một mình tôi thôi. Đám con gái ngoài kia là cái thá gì!"
Hirata đỏ mắt, anh thúc sâu vào. Shunichi trong cơn mê liền bật khóc, cậu đau khổ co lại như con thú non. Hirata liền dừng động tác, hôn hôn khóe mắt cậu.
"Không sao, từ từ rồi sẽ quen, em phải sống với nó cả đời mà."
Được một lúc sau khi Shunichi đã bớt giãy dụa, Hirata liền ra vào một cách nhẹ nhàng. Cơn đau đi qua, thay vào đó là hàng loạt khoái cảm ập tới, Shunichi thè lưỡi ra để thở.
"M...Mạnh hơn...nhanh hơn...."
Hirata nhắm mắt cảm nhận cái lỗ nhỏ của cậu, tựa như hàng ngàn chiếc lưỡi nhỏ hút lấy anh. Nhìn bộ dạng dâm đãng của cậu, anh liền không nhịn được nữa.
"Địt chết em! Chịch cho cái lỗ này rộng ra, mỗi lần em thấy dương vật của tôi là chảy nước, khiến em không thể để ý tới cô gái hay con búp bê nào nữa!"
Anh đâm vào lút cán, vừa ra ra vào vào vừa mân mê cậu nhỏ bé xíu của cậu. Khắp căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ thở dốc cùng âm thanh của cơ thể va chạm.
Bỗng Hirata địt tới một điểm, Shunichi liền cong người bắn ra lần hai. Anh thấy thế liền mỉm cười một cách vặn vẹo, đâm liên tục vô điểm đó.
"Điểm dâm cũng nông thật đấy, dương vật nhỏ bé này đòi chịch ai đây? Em chỉ nên rên rỉ dưới thân tôi thôi!"
Dương vật vào tới lui ra như đóng cọc, Shunichi nhỏ bé đáng thương chỉ có thể dang chân cho kẻ mình ghét cưỡi trên người.
"Tôi sắp tới rồi...Ha...Bắn tinh cho em nhé, em sinh cả đàn con cho tôi. Chỉ ở trong nhà và chổng mông cho tôi chịch thôi, được không?"
Anh chạy nước rút trên cơ thể cậu, cuối cùng, Hirata đâm vào thật sâu, phóng thích hết con cháu vô chiếc lỗ ham ăn bên dưới.
"Ha....biết thế này nên địt em từ lúc còn đi học."
Dương vật của anh lui ra, còn chưa đã thèm sau một bữa ăn no.
Hirata nhìn tinh dịch trắng ngần chảy ra từ cái miệng bên dưới, con cặc mới bắn xong liền từ từ cương lên lần nữa. Anh bấy giờ mới cởi hết phục trang đạo mạo của mình, nở một nụ cười biến thái.
"Đêm còn dài lắm, rót tinh đến mức em không đi nổi nữa thì thôi nhé?"
Anh đặt cậu nằm sấp xuống, nâng chiếc eo thon mịn của cậu lên.
"Chó cái, để chủ nhân thụ tinh cho cưng rồi sinh ra một đàn chó con nha?"
Hirata từ tốn cà dương vật vô chiếc mông đầy đặn, sau đó đâm vào lút cán, tinh dịch lẫn nước dâm thi nhau chảy xuống dưới giường. Có lẽ đây mới chính là bữa tối thực thụ của anh, bữa tối anh ăn cả đời cũng không thấy thỏa mãn.
END
=))))))) HẾT RỒI KHÔNG CÒN ĐÂU =))) Ủng hộ tôi đi tôi ra chap mới arigathanks=)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro