
4. Bảo vệ
Ngu Tư Quyền đang đứng phía sau Bạch Vi, nâng eo cô. Bạch Vi đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc có chút rối, thở phào nhẹ nhõm, lùi lại một bước, đứng sau hắn.
Cô nhanh chóng liếc nhìn Ngu Tư Quyền, thấy trên mặt hắn vẫn cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười.
"Thiếu Cảnh, mới chơi một lát mà đã không vui rồi sao?"
Phó Thiếu Cảnh vừa nãy gọi hắn là "Ngu ca", hiển nhiên mối quan hệ của hai người rất đặc biệt. Hắn nhìn Ngu Tư Quyền có chút kiêng dè, không dám tiếp tục nổi điên, chỉ mách tội: "Ngu ca, người của anh gan lớn lắm, em nói không có tác dụng gì cả!"
Ngu Tư Quyền đưa tay vỗ vỗ cánh tay Phó Thiếu Cảnh, rồi tiến lên một bước, hoàn toàn che chắn Bạch Vi.
"Đừng làm loạn, lên tầng trên chơi đi."
"Nhưng mà!"
Hắn đưa tay chỉ Bạch Vi, bị Ngu Tư Quyền siết chặt cổ tay. Ngu Tư Quyền vẫn giữ giọng điệu cũ: "Ở đây đều là người quen, chú của em mới nhậm chức vị quan trọng."
Phó Thiếu Cảnh nuốt những lời định nói vào trong. Nhà họ Phó vừa có một vị tỉnh trưởng mới. Nếu làm ầm ĩ sẽ rất khó coi. Hắn dần tỉnh táo lại, tuy trong lòng bực bội nhưng thấy thái độ của Ngu Tư Quyền hôm nay là không thể động vào Bạch Vi. Ánh mắt hắn đảo qua lại giữa hai người rồi nói: "Nể mặt chị em đấy."
Hắn dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại kìm nén. Cuối cùng, hắn lườm Bạch Vi một cái rồi nghênh ngang bỏ đi.
Sau khi tên công tử bột kia đi, không khí náo nhiệt của mọi người cũng tan biến. Ngu Tư Quyền cho mỗi bàn mười vạn tiền cược, các cô gái chia bài ôn tồn xin lỗi. Ngay cả âm nhạc cũng đổi một bài mới, chỉ để kéo các vị khách trở về với núi tiền biển bạc.
Hắn cùng những người quen có mặt ở đó chào hỏi xã giao xong, ra hiệu cho Bạch Vi đi theo hắn.
Bạch Vi không biết hắn đối với chuyện vừa rồi có thái độ gì, đi theo hắn vào thang máy riêng. Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng. Trong không gian kín, Bạch Vi lo lắng nói: "Tiên sinh sao lại về rồi ạ?"
Ngu Tư Quyền nhìn cô qua tấm gương kim loại phản chiếu.
"Không muốn tôi về?"
Bạch Vi lắc đầu: "Không phải..."
Vậy ra vừa rồi hắn ở trên thuyền quay về Tứ Phương Quán sao?
Cô sợ Ngu Tư Quyền lên đến tầng trên rồi sẽ trách tội về trò hề ở sòng bạc. Hơn nữa, cô có thể cảm nhận được Ngu Tư Quyền đang không vui. Bạch Vi nhìn tầng lầu, rồi lại nhìn Ngu Tư Quyền.
Tốc độ của thang máy riêng chậm hơn rất nhiều so với thang máy thường. Bạch Vi muốn nhân cơ hội này giải thích vài câu, dù sao cũng tốt hơn là bị hắn lột quần áo vừa đánh vừa giải thích.
"Tiên sinh..."
Vừa nói hai chữ, Ngu Tư Quyền quay đầu nhìn cô. Hắn thật sự không vui. Bạch Vi cảm thấy mình gặp họa rồi, dưới sự căng thẳng càng không biết mở lời thế nào.
Ngu Tư Quyền đột nhiên tới gần cô. Bạch Vi vô thức lùi lại một bước, lưng dán chặt vào tấm gương thang máy. Ngu Tư Quyền vươn tay lật cô lại, ấn eo cô rồi vả vào mông ba cái.
Vết thương trên mông vẫn chưa lành hẳn. Hành động này làm Bạch Vi giật mình, nhưng Ngu Tư Quyền lần này ra tay không nặng. Đánh xong ba cái, hắn liền buông Bạch Vi ra, đứng lại vị trí cũ nói: "Lần sau lại gặp phải chuyện như vậy, trực tiếp gọi bảo an lôi ra ngoài."
Bạch Vi quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ "ngài cũng đâu có lôi hắn ra ngoài".
Hai tay cô còn ngại ngùng bám vào tay vịn, lúc này mới buông ra rồi xoay người: "Phó thiếu gia không phải là khách của tiên sinh sao?"
Từ những biểu cảm rất nhỏ của Ngu Tư Quyền, cô thấy hắn ghét vị khách này, nhưng hắn không nói rõ, chỉ hỏi lại: "Đánh em cũng như đánh tôi?"
Lời này có chút hài hước. Bạch Vi nghe xong cúi đầu cười, biết chuyện này đã qua rồi.
Và sau khi thả lỏng, Bạch Vi mới chú ý thấy trên người Ngu Tư Quyền có một mùi hương ngọt ngào. Hắn không dùng nước hoa, trên người nhiều nhất chỉ có mùi của nước xả vải.
Có lẽ trước khi tới đây, hắn đã trò chuyện với một vị phu nhân nào đó. Thang máy đến đỉnh, Bạch Vi không để hắn phải đợi, ấn nút cảm ứng mở cửa, đi theo Ngu Tư Quyền ra khỏi thang máy.
Trở lại tầng trên cùng, Ngu Tư Quyền cởi áo khoác ngoài đi tắm. Hắn nhìn quanh phòng ngủ, thấy chiếc gối vừa nãy lót dưới người Bạch Vi không còn, đoán là cô đã ném đi.
Ngu Tư Quyền ném đồng hồ của mình. Sau khi tắm xong đi ra, đồng hồ đã được Bạch Vi đặt lên máy lên dây tự động. Còn Bạch Vi đang xử lý gì đó trên máy tính xách tay. Hắn vươn tay cầm lấy máy tính của cô nhìn qua, là một số sắp xếp cho các bữa tiệc. Ngu Tư Quyền đóng máy tính lại nói: "Những việc này không vội, đã ầm ĩ một hồi rồi, đi ngủ thôi."
Bạch Vi gật đầu nói được. Cô đi rửa mặt, thay đồ ngủ. Các đèn khác trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn ngủ. Ngu Tư Quyền đang nhắn tin. Bạch Vi chui vào chăn. Chỗ hắn nằm đã rất ấm áp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro