Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 119: Bảo bối, đừng ở trong phúc mà không biết phúc

Hiệu suất giao hàng của cửa hàng nội thất rất cao, không đầy hai ngày, đồ lớn đồ nhỏ đã lần lượt được chuyển đến cửa.

Tần Bắc Phong đưa thuốc lá cho các thợ lắp đặt, chỉ dẫn món nào nên dọn vào phòng nào, dù sao cũng không thể chất đống hết ở phòng khách như lúc trước. Lộc Nhung ở bên cạnh đưa trái cây, còn chú mèo trắng thì đi lại như đang tuần tra lãnh địa, cái đuôi vui vẻ lắc lư.

“Bây giờ thú cưng quý giá thật, còn đeo cả hổ vàng nhỏ.” Các sư phụ lắp đặt xong đồ đạc, lau mồ hôi trò chuyện.

“Không phải thú cưng, là con gái út của tôi.” Tần Bắc Phong ký xong hóa đơn, đính chính.

Sư phụ nhận hóa đơn cười ha hả, theo bản năng nhìn xuống đất tìm kiếm, “Thế con gái lớn đâu?”

Ông ấy cho rằng người đàn ông nuôi hai con mèo.

“Đây này, con lớn.” Tần Bắc Phong ôm lấy cô gái đang bưng đĩa trái cây tới.

Đã biết: ba ba 33 tuổi, con gái lớn 23 tuổi, con gái út 3 tháng tuổi. Hỏi, ba ba sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù?

Mèo lớn, anh thật sự ngày càng quá đáng.

“Cô gái nhỏ, cô đừng sợ.” Một vị sư phụ trước khi rời đi, nói đầy vẻ xót xa: “Nếu bị trói buộc hay ép buộc, cô cứ nháy mắt nhé.”

“…”

Lộc Nhung gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh đóng cửa, Tần Bắc Phong thì vui vẻ ôm lấy cô. Cô quay sang đấm vào ngực anh một trận.

Đấm không được mấy cái, tay cô gái đã đau. Cô lặng lẽ từ bỏ và đi giải quyết vấn đề chiếc giường cũ.

Nói là giường cũ, nhưng nó cũng chưa dùng được bao lâu, vứt đi thì quá lãng phí.

“Cứ giữ lại đi.” Tần Bắc Phong không bận tâm.

Chiếc giường kingsize mới lại chiếm lĩnh vị trí ở đại sảnh, tiện lợi cho việc vừa vào cửa là có thể địt nhau ngay. Chiếc giường mới kích cỡ bình thường được chuyển vào phòng ngủ chính. Anh còn thu dọn cả phòng cho khách, dự định làm phòng làm việc cho cô gái, đầy đủ sofa, bàn ghế, chỉ chờ bố trí lại đường mạng và phục hồi thiết bị phát sóng trực tiếp.

“Để ở đâu đây?” Lộc Nhung nhìn quanh nhà.

“Phòng bếp đi.” Tần Bắc Phong ra vẻ trầm tư, “Nấu cơm mệt thì có thể ngủ. Anh dạy bảo bối nấu ăn, thế nào?”

“…”

Anh có nghe mình đang nói gì không? Thứ nhất, nhà ai lại đặt giường trong bếp? Đặt vào được sao?

Thứ hai, anh có thật sự muốn ngủ trong bếp không, hay là anh muốn "ngủ với cô" trong bếp? Trong đầu toàn những thứ lung tung . Lộc Nhung mệt mỏi, không còn sức để cãi lại nữa.

“Tính ra là mua thiếu rồi.” Tần Bắc Phong vờ như không thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô, hối hận nói. Anh bẻ ngón tay: “Phòng tắm phải làm một chiếc giường gỗ chống nước, ban công thì lắp ghế treo.”

Lộc Nhung làm lơ việc anh đếm số, mở TV để dời sự chú ý. Cô thả mình xuống chiếc sofa mới, duỗi chân cọ xát vài cái một cách vui vẻ.

Màn hình đang chiếu đoạn Diệp Lan Y được phong phi trong bộ phim ăn khách 《Chân Hoàn Truyện》.

“Bảo bối thích ghế treo đơn hay ghế đôi?” Tần Bắc Phong nhấc cô vào lòng ôm, môi tự nhiên dán lên gáy cô hôn nhẹ. Tay anh cũng dần dần không an phận, một tay sờ lên ngực, một tay chui vào chỗ kín. “Ghế đơn, bảo bối cưỡi lên đùi anh. Còn ghế đôi…”

Thứ chống bên dưới mông cô đang dần cứng lại. Lộc Nhung đau đầu với tần suất động dục của người đàn ông. Cô ngập ngừng nói: “Mèo lớn, anh như thế này, có vấn đề gì không, đi khám thử xem.”

Là bệnh, thì phải chữa sớm.

“Bảo bối, đừng ở trong phúc mà không biết phúc.” Tần Bắc Phong nhướng cao mày.

“Cái phúc khí này nhường cho anh muốn không?” Thật trùng hợp, câu thoại nổi tiếng của nhân vật thuần  vang lên trên TV.

Có người thế mình trả lời, không thể tốt hơn. Lộc Nhung bĩu môi về phía TV, rồi liếc nhìn anh.

“Muốn chứ.” Tần Bắc Phong sảng khoái đáp, ngón tay sờ đến đầu vú cô,  xoa nắn. Giọng nói khàn khàn ám chỉ: “Anh không ngại bảo bối mỗi ngày đối với anh đều cương cứng.”

Em thì ngại đấy, Lộc Nhung thầm gào thét đến khản cả giọng.

Không được, phải tìm việc gì đó để làm, có thể chiếm dụng đôi tay anh.

Cứ để mặc dục vọng của anh như thế này, cô sẽ bị ép khô mất. Lộc Nhung vặn mình thoát khỏi cảm giác tê dại dính người ở ngực, nói bằng giọng mềm mại: “Mèo lớn chơi trò chơi với em đi.”

“Không phải đang chơi sao?” Tần Bắc Phong hỏi ngược lại, sẵn sàng cởi chiếc váy dài trên người cô ra, tay và miệng cùng lúc thưởng thức vị ngọt.

“Nghiêm túc, loại trẻ con có thể xem, bạn bè người thân có thể chơi cùng ấy!” Lộc Nhung xù lông.

“À.” Tần Bắc Phong lập tức mất hứng, nhưng không từ chối.

Anh tự biết dục vọng của mình sâu nặng, không thể kiềm chế. Thỉnh thoảng dời sự chú ý một chút cũng tốt, đi theo con đường phát triển bền vững, đỡ phải thật sự đụ hỏng cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro