Chương 78 (H+)
WARNING 🔞🔞: FIC CÓ CHỨA YẾU TỐ 18+, KHÔNG THÍCH HỢP CHO NHƯNG BẠN DƯỚI 18, SUY NGHĨ KỸ TRƯỚC KHI VÀO.
*Tui biết là mấy người dưới 18 thì cũng sẽ đọc nên tui cảnh báo cho vui thôi:(((((
- - • - -
Trương Thành Lĩnh luyện công trở về đi qua, thấy quái không quái, biết hai người bọn họ lại đang đánh nhau, trong lòng thầm nghĩ, ở cùng nhau không phải nên sống thật tốt sao, mỗi ngày cấu đến cấu đi hệt như hai đứa trẻ, thật sự chẳng ra làm sao, vì thế tang thương thở dài, lặng lẽ quay người về phòng.
Ba trăm hiệp qua đi, hai người đều hết hơi, vì thế tạm thời dừng tay, Ôn Khách Hành đoạt lấy bầu rượu dốc mấy hơi liền, thở ra một hơi, giạng bốn vó nằm phịch lên giường khoát tay nói: "Không đánh nữa, hôm nay hết sức rồi."
Chu Tử Thư thở phào một hơi, chỉ chờ câu này của đại gia này, liền ngồi lên mép giường, đẩy hắn vào trong, nói: "Xê ra cho ta một chỗ."
Ôn Khách Hành dịch vào trong, nhìn màn giường, giống như bỗng nhiên thất thần, ngẩn người hồi lâu mới nói: "A Nhứ, qua một thời gian nữa, ngươi dưỡng khỏi hoàn toàn, cùng ta xuống núi một chuyến đi?"
Chu Tử Thư nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy "ừm" một tiếng nói: "Ta hiện tại cũng khỏi xấp xỉ rồi, có thể xuống núi được – ngươi đi làm gì?"
Ôn Khách Hành trầm mặc, Chu Tử Thư đợi hồi lâu, hơi lấy làm lạ, mở mắt nghiêng đầu nhìn thấy hắn vẫn là bộ dáng thần du thiên ngoại, ánh mắt đăm đăm, liền nói: "Sao thế?"
Mí mắt Ôn Khách Hành hơi run run, hắn miễn cưỡng cười cười mà nói khẽ: "Không có gì, năm đó cha mẹ ta phơi thây hoang dã, ngay cả ngôi mộ chôn quần áo di vật cũng chẳng có, ta bất hiếu, hơn hai mươi năm không về thăm, chung quy nên..."
Chu Tử Thư thở dài, chậm rãi đưa tay vòng qua eo người nọ, Ôn Khách Hành thuận theo mà nghiêng người, một tay vòng qua sau lưng y, ngón tay để trên xương hồ điệp của Chu Tử Thư, vô ý thức phác họa hình dáng của xương, vùi mặt vào hõm vai y, rầu rĩ nói: "Còn cả A Tương..."
Chu Tử Thư nói: "Lúc ngươi ở trên trấn dưỡng thương, ta từng trở về một lần, tìm được nàng và Tiểu Tào... cùng nhau, xuống mồ làm an rồi."
"Đa tạ." Ôn Khách Hành hàm hồ nói, tay hắn ôm Chu Tử Thư dường như rất chặt, nói gần như không nghe thấy, "Ta nửa đời này, đều là cô gia quả nhân một thân một mình, vốn tưởng có A Tương... nhưng A Tương cũng chẳng còn, khi đó ngươi vẫn bất tỉnh, ta không bình tĩnh như Đại vu, ta nghĩ, vạn nhất ngươi... ta..."
Chu Tử Thư bỗng giật mình phát giác bả vai dường như hơi ướt, y không nhịn được cúi đầu, nhưng Ôn Khách Hành lại vung tay tắt đèn, thanh âm hơi nghẹn ngào, khẽ nói: "Đừng nhìn ta."
Chu Tử Thư chưa bao giờ biết an ủi người khác, chỉ có thể mặc hắn ôm chặt lấy mình.
Chầm chậm, tay Ôn Khách Hành bắt đầu dạo trên người y, Chu Tử Thư có phần không thoải mái, nhưng người nọ không hề có ý đùa giỡn, chỉ gọi mãi tên y, giống như cực không xác định, mang theo một chút sợ hãi và cấp bách, Chu Tử Thư thở dài trong lòng, nghĩ, thôi, đáng thương quá, cứ nhường hắn một lần đi.
- - • - -
Tay của Ôn Khách Hành chu du trên cơ thể của y, lướt qua từng tất da tất thịt, làm cho Chu Tử Thư không nhịn được mà rùng mình một cái.
Ôn Khành Hàng thoáng buông tay, ngay khi Chu Tử Thư không biết hắn sẽ làm cái gì thì người bỗng bị lật lại, hai tay Ôn Khách Hành chống ở hai bên người y, tầm mắt hắn chậm rãi nhìn xuống gương mặt xinh đẹp động lòng người này.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên giương mặt ấy, đầu tiên là mắt, lướt xuống là chiếc mũi cao thẳng, đôi môi vừa đỏ vừa mỏng kia cùng với chiếc cằm thon gọn.
Ôn Khách Hành không nhịn được hôn xuống, dùng bờ môi thô ráp của mình cạy mở khớp hàm của Chu Tử Thư, nhân lúc đó mà đẩy lưỡi vào, lưỡi hắn đảo qua khoang miệng của y, li*m đến từng cái răng, quấn lấy chiếc lưỡi bị động mà vờn quanh, đến cả nước bọt cũng không tha.
Sau mấy giây ngây người vì thế tấn công dồn dập của đối phương, Chu Tử Thư cũng không chịu thua, dùng lưỡi của mình quấn lấy lưỡi của hắn, cùng say trong nụ hôn triền miên, âm thanh nhớp nháp cùng tiếng rên rỉ đứt quãng khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.
Kĩ thuật hôn của hai đại nhân vật đây được xếp vào hàng lão luyện, dù sao mấy năm phiêu bạc giang hồ kia cũng không phải thầy tu, gặp dịp thì chơi, chơi nhiều tất nhiên kinh nghiệm cũng nhiều rồi.
Chỉ mới hơn vài phút mà cả hai đã động tình, mặt cũng vì nụ hôn nồng cháy đó mà đỏ ửng cả lên, lúc hai người buông ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc d*m mỹ.
"A Nhứ."
Tiếng kêu khẽ thì thầm cùng tiếng thở gấp gáp bên tai của Chu Tử Thư cực kỳ gợi tình, hắn dường như không đợi được nữa, nhưng lại không muốn vì d*c vọng của mình mà làm tổn thương lòng tự trọng của y.
Hai người nam nhân, khi động d*c tất sẽ có một người nằm dưới, lòng tự tôn của một người đàn ông sao có thể chấp nhận được bị người đàn ông khác đè lên, mà người này còn từng là thủ lĩnh phái Thiên Song vang danh trong giang hồ, trang chủ của Tứ quý sơn trang rạng bóng một thời chứ.
Chu Tử Thư biết hắn đã đến cực hạn, cái gọi tên kia như hỏi ý, lại như van xin. Y là người như Ôn Khách Hành nói, chỉ cứng ở bên ngoài nhưng lại mềm ở bên trong, lúc nãy trong lòng cũng đồng ý nhường hắn rồi, vì thế nhẹ gật đầu, chỉ là cái gật đầu này nhẹ như gió, mắt không tinh sẽ không nhìn thấy được.
Thấy biểu hiện vừa xấu hổ nhưng mặt lại lạnh tanh của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành tim muốn nhũn ra, sao lại có người đáng yêu như thế này chứ? Vì thế cho nên, hắn không đợi được mà hôn lên chiếc môi bởi vì khi nãy hôn mà có phần sưng lên của đôi phương một lần nữa, tiếp tục sa vào nụ hôn triền miên khác.
Cùng lúc đó, tay của Ôn Khách Hành cũng không chịu yên, lần mò mỗi ngỏ ngách trên cơ thể của Chu Tử Thử, đôi tay xinh đẹp thon dài gấp gáp muốn cởi bỏ lớp trang phục của y, nhưng vì quá khích nên mãi vẫn không gỡ bỏ được, còn làm cho nó lộn xộn hơn.
Chu Tử Thư nhịn hết được tên lộn xộn này, thô lỗ đẩy hắn ra ngồi dậy, bản thân nhanh chóng cởi bỏ y phục vướng víu, còn tiện tay cởi luôn y phục của hắn.
Nhìn thấy một Chu Tử Thư như thế, hắn lại càng cảm thấy y đáng yêu, giang tay ôm người vào lòng, môi cũng không rảnh mà tiếp tục hôn lên, tay ngược lại bình tĩnh cởi bỏ hết phần trang phục còn sót lại của mình và y.
Ôn Khách Hành đẩy người y nằm trở lại trên giường, cơ thể hoàn mỹ ngay tức khắc hiện lên trong mắt hắn, hắn nhếch môi đưa tay thắp sáng đèn, mọi thứ trên cơ thể ấy càng hiện rõ thêm trước ánh sáng.
"Đừng nhìn." Chu Tử Thư muốn vươn tay che mắt hắn, nhưng động tác lại chậm một bước, hai tai ngược lại bị hắn kiềm chế ở hai bên đầu.
Nhìn mặt Chu Tử Thư vì động tình mà càng thêm diễm lệ, Ôn Khách Hành miệng khô lưỡi khô đưa tay chạm vào từng tấc da trên người y, chạm qua vết sẹo của bảy cây đinh kia để lại, mắt bỗng nhiên hơi hơi cay.
Vì thứ này mà hắn phải đau đớn, dằn vặt biết bao lần. Vì thứ này mà người hắn thương chịu đau nửa đêm tỉnh giấc biết bao nhiêu lần. Vì thứ này mà Chu Tử Thư suýt nữa...
Chu Tử Thư nhìn sắc mặt ngưng trọng của hắn là hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì, y thở dài một hơi, tim lại mềm thêm chút nữa, tay vòng qua cổ hắn ép hắn cúi xuống, đôi môi mềm mỏng khẽ hôn lên đôi môi thô ráp của hắn.
Vì nụ hôn nóng bỏng này mà sự động tình của cả hai lại được dâng lên lần nữa, hắn hôn lên trán y, mắt y, mũi y, ngay cả cổ cũng bị hắn hôn cho in vài dấu, hôn lên những vết sẹo do hành tẩu trên giang hồ, sau đó là vết sẹo do bảy cây đinh kia để lại, hắn nâng niu mà hôn lên nó, hôn đến cả người Chu Tử Thư đều nóng hết cả lên.
Ôn Khách Hành nhìn phản ứng của Chu Tử Thư, môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt lại loé lên một tia gian gian như con sói đã tìm thấy được con mồi, môi hắn dời trận địa, từ vết sẹo ngay giữa người dời lên nhũ hoa đỏ hồng, thành công thu được tiếng rên rỉ bậc thốt của Chu Tử Thư.
"Đừng...... a...... đừng hôn nữa... nhột quá."
Đầu lưỡi Ôn Khách Hành đảo vòng qua đầu nhũ, liếm láp xung quanh mấy vòng liền cắn lên, khiến Chu Tử Thư rên rỉ không thôi, dù rằng chỉ là âm trong cổ họng.
Hắn vừa cắn vừa niết vừa li*m, nhũ hoa còn lại cũng không rảnh rỗi mà bị bàn tay thon dài của hắn xoa nắn, chơi đến cả hai đầu nhũ đều sưng đỏ cả lên.
Khi Ôn Khách Hành buông tha cho hai nhũ hoa thì người của Chu Tử Thư đã mềm nhũn cả ra, đôi mắt vì động tình mà nhiễm phải một tầng nước, long lanh uỷ khuất biết bao.
Nhìn một màn này, Ôn Khách Hành chỉ muốn ngay lầm tức nhét tính khí của mình và chỗ hắn từng ao ước, nhưng vì nghĩ đến sự đau đớn mà Chu Tử Thư sắp nếm trải, hắn tự dặn lòng phải kiềm chế lại chút.
Ôn Khách Hành tiếp tục cúi người hôn li*m vành tai của Chu Tử Thư, tai vốn dĩ là một trong số những điểm nhạy cảm của con người, vì động tác li*m mút ấy mà người của Chu Tử Thư giật bắn cả lên.
Thấy phản ứng của y như vậy, Ôn Khách Hành càng thêm vui vẻ, đầu lưỡi thô ráp bắt chước động tác đâm rút của tính khí mà trườn sâu vào trong, làm Chu Tử Tử kích thích đến rên khẽ một tiếng.
Hai tay của Ôn Khách Hành cũng không rảnh rỗi, một tay đi xuống cầm lấy tính khí đã cương lên của Chu Tử Thư, nhẹ nhàng tuốt lên, ngón tay thon dài khẽ xoa quy đầu, chịu hai tầng kích thích, hơi thở của Chu Tử Thư ngày càng dồn dập.
Tay còn lại của Ôn Khách Hành bỗng lấy đâu ra một lọ cao dược, đổ một ít lên ngón tay, nhanh chóng đâm vào nơi mà hắn ao ước nhằm nới lỏng cho y.
Bị dị thể xâm nhập, hậu huyệt Chu Tử Thư co thắt dữ dội, trong đôi môi mỏng kia phát ra tiếng nức nở nhưng lại bị chủ nhân kiềm nén:
"Ưm...."
Ngón tay của Ôn Khách Hành ở trong hậu huyệt đâm rút phát ra tiếng kêu d*m mỹ, chỉ là dùng ngón tay để khuếch tán mà hắn đã thấy tiêu hồn bao nhiêu, sao có thể chịu buông tay ra chứ.
"A Nhứ, ngoan nào, thả lỏng ra đi, ngươi đang căng thẳng đấy."
Vừa nói hắn vừa dùng nụ hôn để an ủi Chu Tử Thư đang hoang mang, tay cũng không vì thế mà ngừng lại, càng ngày càng trừu động dữ dội hơn.
Chu Tử Thư đã nói sẽ nhường hắn thì sẽ không nuốt lời, y tự nhủ rồi thả lỏng cơ thể, chỉ khi thả lỏng cơ thể ra, y mới cảm nhận được sự nóng bỏng ngứa rát từ phía sau hậu huyệt mang lại, làm cho y thần hồn điên đảo, sa vào sự dung t*c mà Ôn Khách Hành tạo cho y.
Khi hắn rút ngón tay ra, một dòng d*m thuỷ theo ngón tay hắn tràn ra từ bên trong hậu huyệt, mắt Ôn Khách Hành tối sầm lại, cũng không nghĩ nhiều nữa, đưa tay tự giữ lấy tính khí của mình, thô bạo mà đẩy vào.
"A......"
Thân thể Chu Tử Thư chợt cứng lại, hơi thở càng trở nên dồn dập, giọng nói nơi cổ họng vì tiếng kêu đột ngột này mà trở nên khàn khàn, tính khí vừa to vừa cứng vừa nóng thô bạo đâm vào, sự đau rát khi bị dị vật làm cho y thanh tỉnh hơn một chút. Lúc nãy chỉ là ngón tay, nhưng bây giờ là tính khí của Ôn Khách Hành, sao có thể so với ngón tay thon dài được chứ. Hiện tại Chu Tử Thư đã cảm thấy hối hận rồi.
Nhưng Ôn Khách Hành thì ngược lại, hắn thoải mái khép hờ mắt hưởng thụ khoái cảm khi đâm vào cái động tiêu hồn kia, hắn cảm nhận được tính khí thô to của mình được thành ruột Chu Tử Thư cẩn thận mút lấy, làm thần trí người ta như đang lạc vào cõi mơ.
"A Nhứ à, bên trong của ngươi thật chặt đó."
Chu Tử Thư nhắm chặt hai mắt tránh cho mình chịu không được sẽ đứng lên so chiêu với Ôn Khách Hành này, nhưng toàn thân y lại không tự chủ được mà run lên, tâm trí y giờ phút này được dục vọng thiêu đốt, làn da ửng đỏ như nhiễm hơi rượu. Y cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng khích thích và khoái cảm khi bị Ôn Khách Hành xâm nhập đã xua đi cảm giác ấy không còn một mống.
Ôn Khách Hành nhìn y vì bị khoái cảm lấn át mà bày ra bộ mặt d*m đãng, không nhịn được cúi xuống cắn vành tai y, eo hắn bắt đầu nhanh chóng đâm rút dữ dội, đâm vừa sâu lại vừa mạnh.
"A...... chậm một chút... chậm... a... một chút."
Chu Tử Thư vốn nghĩ có chết cũng không mở miệng, nhưng vì động tác đâm rút càng lúc càng kích liệt của Ôn Khách Hành, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề không kiêng kị của đối phương, y dần cũng không khống chế nỗi, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rĩ d*m đãng bỗng bật thốt từ giữa kẽ răng.
Nghe thấy tiếng rên tỉ d*m mỹ mê hoặc lòng người đó của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành như uống phải thuốc, càng ngày càng đâm mạnh bạo hơn, khiến Chu Tử Thư không thể chịu đựng nổi.
Ôn Khách Hành bỗng dưng ngừng lại, nằm ngửa ra giường, tay mạnh bạo kéo Chu Tử Thư nằm trên người hắn, phía dưới nghiêng đi một góc đâm mạnh vào bên trong hậu huyệt.
"A."
Tư thế này nháy mắt đâm vào chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành có thể cảm nhận được người trong lòng bỗng mềm nhũn. Hắn nâng mặt của y lên, ngậm chặt lấy bờ môi đã sưng đỏ mà hôn kịch liệt. Trong lòng thầm ghi nhớ chỗ nhạy cảm này của y.
Nhưng không đợi Chu Tử Thư lấy lại sức, Ôn Khách Hành bỗng lần nữa đâm vào nơi đó, lần sau so với lầm trước còn mạnh bạo hơn: "A Nhứ à, chỗ nhạy cảm của ngươi là ở đây phải không? Đằng sau người ướt nhẹp rồi kia kìa."
Nơi đó Chu Tử Thư có thể cảm nhận đó là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể mình, bị đâm rút điên cuồng như vậy, y chỉ cảm thấy quy đầu to lớn kia đâm vào chỗ khiến người ta bủn rủn tay chân, mắt vì tình dục mà thoáng nhiễm một tầng nước, càng làm cho tiếng rên rỉ trong cuống họng rõ ràng hơn.
"A......a......"
Ôn Khách Hành như được cổ vũ, bàn tay to lớn giữ chặt lấy vòng eo thon gọn của Chu Tử Thư, bờ mông ướt mồ hôi bị tính khí mạnh mẽ hữu lực đâm sâu vào trong, một lần lại một lần đều mãnh liệt
"Có phải thấy rất thoải mái không, A Nhứ?" Trên mặt Ôn Khách Hành là một nụ cười gian manh, hắn để Chu Tử Thư ngồi lên, tính tính vì thế càng đâm sâu vào bên trong hơn, vốn Chu Tử Thư định cắn răng nhịn lại nhưng vì sự thay đổi đột ngột này mà chợt phát ra tiếng kêu thất thanh "Ưm... a...... không chịu nỗi."
"Vậy là A Nhứ thấy thoải mái lắm đúng không? Mút ta mạnh như vậy, bên trong lại co chặt như vậy."
Chu Tử Thư chịu kích thích còn lớn hơn gấp mấy lần lúc trước, y không còn nghe rõ Ôn Khách Hành nói cái gì, đôi mắt nhiễm đỏ ướt át mơ hồ không nhìn thấy tiêu cự, thân thể vô lực bị Ôn Khách Hành từng cú từng cú đâm sâu vào bên trong.
Thuốc bôi vì từng cú thúc mạnh bạo này mà tràn ra bên ngoài hoà vào với d*m thuỷ, đùi trong của Chu Tử Thư đã rịn mồ hôi, cơ thể đã mềm nhũn vô lực, nhưng Ôn Khách Hành sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế được?
Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm vào gương mặt bị làm cho vừa đau vừa sướng của A Nhứ, thần trí hắn như lạc một cõi mơ nào đó, ánh mắt nhìn người ta đến si mê điên dại, nhưng phía dưới lại không vì thế mà ngừng lại một giây phút nào.
Hắn cầm lấy tay Chu Tử Thư, tính khí phía dưới đâm càng sâu hơn, tay còn lại cầm lấy tính khí đã cương đến không chịu nỗi của Chu Tử Thư, dùng ngón tay bịt lại lỗ trên quy đầu, trên mặt hiện ra nụ cười gian xảo.
"Muốn bắn rồi sao? Gọi ta một tiếng lão công, ta cho ngươi bắn."
Tính khí vừa thô vừa to mỗi lần đâm vào đều có thể đâm vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt của Chu Tử Thư, côn thịt ướt át nổi gân xanh làm loạn trong lối vào ẩm ướt. Chu Tử Thư tưởng mình như đã vỡ vụn ra, trong từng cú thúc kịch liệt, rên rỉ như khóc mà cầu xin Ôn Khách Hành: "A... ưm... không... a... cho ta bắn đi."
"Sao có thể dễ dàng như vậy, ngươi gọi một tiếng, hai chúng ta cùng nhau bắn." Hắn vừa nói vừa đâm rút kịch liệt, mỗi lần đâm đều đâm đến chỗ nhạy cảm của Chu Tử Thư, khiến thần trí của Chu Tử Thư càng ngày càng điên đảo.
Đến cực hạn của sự nhẫn nhịn, Chu Tử Thử vừa nứt nỡ vừa rên rỉ mà nặn ra tiếng: "Lão công... a... ta muốn bắn... lão công."
Mắt của Ôn Khách Hành tối sầm lại, hạ giọng mắng một tiếng, lật lại người của Chu Tử Thư nằm dưới thân của hắn mạnh bạo đâm rút, có thể nhìn ra hắn vì tiếng kêu này mà tâm trạng không ổn định, ánh mắt thuộc về Cốc chủ của Quỷ cốc núi Thanh Nhai hiện lên đầy tàn nhẫn, như muốn nuốt người này vào bụng để y không thể ra ngoài mà trưng bộ dạng khát tình này ra cho ai thấy.
Đâm hơn mấy chục lần mãnh liệt vào trong huyệt khẩu ướt át, Ôn Khách Hành nháy mắt hung ác đâm vào chỗ mẫn cảm nhất của Chu Tử Thư một lần nữa, ôm chặt y rên lên, theo đó là dòng tinh dịch d*m mỹ bắn ra, từng dòng từng dòng bắn vào nơi sâu nhất mẫn cảm nhất của y.
Cả hai cùng nhau xuất t*nh, một tiếng kêu thoải mái kêu lên trong không khí ái muội này, hai tay Ôn Khách Hành chống bên đầu Chu Tử Thư, thở dốc đầy gợi tình, còn Chu Tử Thư thì vô lực mềm nhũn nằm đó, ánh mắt mơ màng bị tình dục lấn át khiến người ta nhịn không được mà muốn chà đạp.
Chưa đợi Chu Tử Thư phục hồi tinh thần, Ôn Khách Hành đã nắm lấy một chân của y gác lên vai hắn, tính khí còn chưa rút ra của hắn một lần nữa đâm vào bên trong.
"Không... Khách Hành... không nỗi."
Ôn Khách Hành vuốt ve gương mắt đã lắm mồ hôi của Chu Tử Thư, giọng điệu gợi tình trầm thấp bên tai y: "Ngoan nào lão bà, lão công muốn lần nữa."
Sự thật chứng minh, tin ai chứ không nên tin lời Ôn Khách Hành hắn, đêm nay, hắn quấn quýt lấy y làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, muốn làm tư thế nào làm tư thế đó, làm đến tấm nệm giường đều là dư vị của hai người bọn họ, d*m mỹ vô cùng.
Đến hơn nửa đêm, Ôn Khách Hành mới bắn thêm lần xuất t*nh cuối cùng vào bên trong Chu Tử Thư, vuốt ve cái bụng nhỏ vì tình d*c mà ướt át, không nhịn được khẽ cười hôn lên gương mặt đã làm cho ngất của Chu Tử Thư.
Cả đời Chu Tử Thư vang danh rạng bóng, lại không ngờ vì lần làm tình với người mình thương đến ngất giữa chừng như thế, đây có lẽ là mối nhục mà cả đời này Chu Tử Thư cũng không muốn nhắc lại.
Qua một lát, Ôn Khách Hành nhận mệnh xuống giường chuẩn bị nước nóng, lau cơ thể cho Chu Tử Thư, dùng tay lấy t*nh d*ch mà mình đã bắn vào bên trong cho y, trong lúc đó còn nghe tiếng hừ nhẹ của đối phương, khiến hắn phải niệm chú trong lòng mới không đè người ra làm nữa.
Làm xong hết mọi việc, hắn lên giường ôm người vào lòng, xốc chăn phủ lên cho cả hai.
"Ngủ ngon, A Nhứ."
- - • - -
Sáng sớm hôm sau, Chu Tử Thư hiếm khi dậy muộn, Ôn Khách Hành mở mắt nhìn người trong lòng, trên mặt lộ ra một chút tươi cười vừa lòng thỏa ý.
Hắn vừa động, Chu Tử Thư liền tỉnh, chỉ cảm thấy trên mình không một chỗ nào thoải mái, cả người mình còn bị ai đó ôm chặt lấy.
Y mở miệng muốn mắng người, Ôn Khách Hành sớm đề phòng chiêu này, trong tích tắc y mở mắt tức khắc kìm nén nụ cười đắc chí mãn ý, nét mặt phức tạp lại có vẻ trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn thật sâu vào mắt Chu Tử Thư.
Câu mẹ kiếp chưa ra khỏi miệng của Chu Tử Thư khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của đối phương lại phải nuốt xuống, không biết nói gì cho được, đành gượng gạo quay người đi, đưa lưng lại nói nhỏ: "Ngươi muốn dậy thì tự mình dậy, đừng ồn ta."
Ôn Khách Hành lập tức từ phía sau ôm lấy y, một lần nữa nằm xuống, ở nơi y không nhìn thấy thu lại biểu cảm đáng thương vờ vịt, trong bụng đắc ý thầm nghĩ, lòng dạ mềm so với eo mềm còn đáng yêu hơn.
Nhưng hắn đắc ý chẳng được bao lâu đã lại phát sầu, lén mở mắt nhìn người bên cạnh một cái, thầm nghĩ, có điều......chẳng lẽ về sau mỗi lần muốn......đều phải làm bộ làm tịch khóc một hồi?
Việc này hình như......hơi bị bi kịch.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro