H Miêu Thử
Mọi người đem rương thi và pho tượng Ưng Vương đột ngột xuất hiện kia về cảnh cục, còn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ướt sũng thì về nhà -- Tắm rửa thay quần áo.
.
Trong phòng tắm, Bạch Ngọc Đường bật nấc quạt sưởi lớn nhất, kéo Triển Chiêu cũng đang ướt sũng lại gần, cẩn thận giúp anh cởi áo khoác và cà vạt.
Triển Chiêu còn đang suy nghĩ vụ án: "Tiểu Bạch, vừa rồi Lữ Yên mai phục định giết Morris nhỉ."
Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Có lẽ vậy, nếu bọn Mã Hán không đi theo, Morris dù không bị giết chết, cũng sẽ bị hù chết."
"Trường hợp của cô ta và Khúc Ngạn Minh không khác nhau lắm." Triển Chiêu nói, "Chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, còn biết chạy trốn."
"Ừ..." Bạch Ngọc Đường cởi bỏ cà vạt của Triển Chiêu, lại đến khuy áo sơ mi, "Bị bắt rồi cũng không nói gì."
"Sao cô ta lại giả thần giả quỷ chứ?" Triển Chiêu thắc mắc, "Phạm nhân hiện giờ chia làm hai loại, một là thần trí thanh tỉnh giống Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên, một loại là điên điên khùng khùng giống Chu Lộ... Còn cả hai cảnh sát kia, hình như cũng có liên quan đến vụ này."
"Nhưng không biết La Bằng thì dính líu gì đến vụ án." Bạch Ngọc Đường cởi xong áo sơ mi cho Triển Chiêu, thật cẩn thận xem xét miệng vết thương được băng gạc cuốn chặt, may mắn, không ướt.
"Cậu đã phái người đi điều tra La Bằng chưa?" Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường cầm một lớp gạc mới cuốn lấy tay mình.
"Tôi đã bảo Bạch Trì cùng đi với Vương Triều Trương Long rồi. La Bằng là thủ trưởng cũ của nó, nó đi sẽ giúp ích nhiều." Bạch Ngọc Đường vừa lòng nhìn cánh tay được quấn kín của Triển Chiêu, gật gật đầu, bắt đầu cởi áo mình.
"Cậu... Làm gì ~~" Triển Chiêu mặt đỏ hồng nhìn động tác của Bạch Ngọc Đường.
"Tắm a..." Bạch Ngọc Đường đáp rất đúng lý hợp tình, "Nếu không tắm sẽ bị cảm."
Triển Chiêu cầm lấy chiếc khăn tắm ngay cạnh, cuốn lên mình, "Cậu tắm trước đi. Cậu tắm xong thì tôi vào."
"Không được!" Bạch Ngọc Đường lột cái khăn tắm của anh, ném ra ngoài, "Tôi giúp cậu tắm, cậu đang bất tiện."
"Tôi tiện... Làm gì!" Triển Chiêu kinh hãi khi Bạch Ngọc Đường đang giúp anh cởi quần, "Ai cần cậu giúp..."
Bạch Ngọc Đường cười thâm thúy, "Miêu Nhi, cậu đang nghĩ gì a? Tôi đã bảo làm gì đâu, chỉ giúp cậu tắm thôi... Chúng ta tiếp tục nói về vụ án nào."
Triển Chiêu mặt càng hồng, con chuột này, bộ dạng chuyên nghiệp, cảm thấy hình như mình hiểu lầm thật.
"... Vụ này, có lẽ tôi thấy chút manh mối rồi." Triển Chiêu tận lực chú tâm vào chuyện khác.
"Thế hả?" Bạch Ngọc Đường cởi hết đồ của mình và Triển Chiêu, cầm lấy lọ dầu gội, đổ ra tay, miệng hỏi, "Đầu mối gì?"
"Ừm..." Triển Chiêu muốn tập trung vào vụ án, nhưng gương mặt Bạch Ngọc Đường ở gần quá, đôi tay người nọ còn đang xoa lên tóc anh, bọt trắng nổi lên theo động tác đó, trượt xuống đầu vai... Ám muội.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười: "Miêu Nhi, hôm nay chúng ta thay quần áo lần hai rồi."
"Ừ..." Triển Chiêu gật đầu, chợt Bạch Ngọc Đường ghé sát lại tai anh, "Nhắm mắt vào, tôi xả nước nóng đây."
Nhắm mắt, Bạch Ngọc Đường vặn van nước nóng. Dòng nước ấm ào ào chảy xuống, nháy mắt trong phòng tắm nghi ngút hơi nước.
Cảm nhận được tay Bạch Ngọc Đường đang chậm rãi trườn dọc từ gáy xuống eo, ấm và ướt từ cổ truyền lại cảm giác, Triển Chiêu mở mắt. Bạch Ngọc Đường đang hôn cần cổ anh, hai tay đang lưu luyến nơi hông và cánh mông.
"Cậu... Đây là tắm rửa bình thường hả?" Triển Chiêu lui về sau một chút, tựa vào tường... Bạch Ngọc Đường từng bước tới gần, bắt lấy bờ môi Triển Chiêu, hôn...
"Miêu Nhi..." Ngậm lấy môi dưới Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cười, "Hôm nay giúp cậu mặc quần áo, lại giúp cậu cởi quần áo... Có phải ám chỉ gì đó hay không..."
"Ám chỉ cái gì... A..." Triển Chiêu giãy dụa, xoay người muốn chạy, lại bị Bạch Ngọc Đường ôm chặn về, ấn lên tường. Triển Chiêu cảm thấy lưng đang dán lên ngực người nọ... Nóng quá.
"Hôm nay cậu làm tôi phát sợ hai lần..." Bạch Ngọc Đường nói xong, hai tay vòng qua eo Triển Chiêu, lướt qua phần lõm dưới háng, nhẹ nhàng bắt lấy...
"A!" Triển Chiêu giật mình, "Cậu sờ chỗ nào hả... Chuột chết..."
Bạch Ngọc Đường một tay lấy chút sữa tắm, từ từ vuốt ve chơi đùa, làm Triển Chiêu sợ hãi thở dốc liên tục, "Mau dừng tay... Chuột chết!"
Triển Chiêu ngoài miệng thì mắng người, nhưng thân thể đã bị Bạch Ngọc Đường khơi mào hứng thú, hai chân dường như hơi nhũn ra.
Cảm giác người trong lòng có biến đổi, Bạch Ngọc Đường cười khẽ, tay động nhanh hơn, còn cúi đầu nhấm nháp dái tai Triển Chiêu, đầu lưỡi tiến vào lỗ tai anh...
"A..." Triển Chiêu một tay chống tường, khẽ thở gấp, cắn môi dưới nén tiếng rên rỉ mị người...
"Miêu Nhi..." Bạch Ngọc Đường nâng Triển Chiêu đang dần mềm nhũn lên, một tay tiếp tục trêu đùa dục vọng cương đứng run rẩy của anh, một tay lại dính sữa tắm, tách cặp đùi kia ra, nhẹ nhàng ấn vào... Ngón giữa chậm rãi thâm nhập...
"A..." Triển Chiêu khó nhịn ngửa đầu lên, hai mắt nhắm chặt, nghiến răng: "Đồ chuột chết... Cậu nói chỉ có tắm mà... A!"
"Miêu Nhi..." Bạch Ngọc Đường dán sát lấy lưng Triển Chiêu, hôn đường cổ dài trắng nõn, thêm một ngón nữa thăm dò, "Miêu Nhi, còn nhớ quyển sổ anh hai đưa không, trang 18..."
"A..." Triển Chiêu có che miệng cũng không bịt được tiếng kêu sợ hãi tràn khóe môi, ngón tay của Bạch Ngọc Đường đã ấn vào điểm chết người trong cơ thể anh, "Cậu... Biến thái!"
Bạch Ngọc Đường cười, rút tay ra, nhìn dịch thể trắng đục trên tay, nhẹ nhàng nâng một chân Triển Chiêu lên.
Cảm thấy ngón tay rút ra, thay vào nơi huyệt khẩu là thứ cứng nóng như lửa... Triển Chiêu quay đầu muốn trừng người, lại bị Bạch Ngọc Đường hôn, "Miêu Nhi, trang 18... Đứng làm ấy..."
"Biến ~ thái... A! Đừng..." Triển Chiêu toàn thân vô lực, rõ ràng cảm giác được Bạch Ngọc Đường đang tiến vào, trong người nóng như hỏa thiêu, đầu váng mắt hoa...
"Miêu Nhi... cũng khá dẻo dai a... Tư thế này rất khó..." Bạch Ngọc Đường còn cố tình ghé vào tai anh nói những lời nguy hiểm, "Miêu Nhi, bên trong rất nóng... cũng rất chặt."
"Câm miệng... Câm miệng, cậu... Biến thái..." Triển Chiêu muốn chết quách đi. Bạch Ngọc Đường cứ tùy ý luật động tìm kiếm trong cơ thể anh, hung hăng khi dễ anh, ngoài miệng còn nói ra những lời khiến anh mặt đỏ tim dập dồn...
"Ngọc Đường... Chậm... A..." Triển Chiêu cảm thấy thân thể dần dần không thuộc về mình nữa, không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại những âu yếm và kích thích mà Bạch Ngọc Đường dành cho anh, là rõ ràng nhất.
Hai người quấn lấy nhau ôm hôn, phòng tắm tràn ngập hương vị ngọt ngào cùng tiếng rên rỉ thở dốc mị người...
Triển Chiêu run rẩy thở hắt theo những cú tập kích của Bạch Ngọc Đường, đến khi người phía sau ôm sát lấy anh, đem dục vọng nóng rực, tiến thật sâu vào cơ thể anh...
Xoay Triển Chiêu úp sấp đỏ ửng mềm nhũn lại, Bạch Ngọc Đường hôn anh, phun ra một câu khiến Triển Chiêu muốn nổi điên...
"Miêu Nhi, lại giống như chưa tắm rồi, chúng ta lại lần nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro