Chương 2
【 Hai 】
Mưa vẫn đang rơi. Trong thành trại, mấy tên thanh niên nối đuôi nhau băng qua hành lang, đến gian ngay đầu một cầu thang nọ. Cả đám khiêng hai bao đen lớn chắc nịch, trông như một đám thợ săn được bữa trúng đậm đang đem chiến lợi phẩm ra chợ bán. Thú vị ở chỗ, toán thợ săn này lại vui vẻ trả tiền ngược lại cho người nhận hàng.
"Lão Vương, bữa nay vớ được cú hời quá." Anh Hổ móc trong túi ra một xấp tiền mặt đưa cho lão Vương, "Một con hai tám, một con ba mấy, còn thở, nhưng cũng sắp hẹo rồi. Thân thủ đều mạnh, đương nhiên vẫn thua ông đây, ha! Lão cẩn thận một chút, đừng để bọn nó xiên ngược! Thôi chắc cũng không đến mức đó đâu, dù sao cũng là bọn này ra tay, khà khà!" Nói rồi áp sát tai lão Vương: "Là người quen. Tối mai lấy hàng."
Lão Vương đưa ngón tay đẩy đẩy cặp kính đen kiểu cũ, cười hì hì lấy tiền nói cảm ơn cảm ơn, rồi tiễn đám giang hồ ra cửa.
Hai cái bao đen nằm im trên mặt sàn của phòng mổ. Lão Vương đã được đánh tiếng trước là đêm nay có hàng chờ làm thịt. Chuyện này dĩ nhiên không phải lần đầu tiên. Ở Cửu Long thành trại, băng nhóm chém nhau như cơm bữa, nếu muốn cho một người bốc hơi khỏi nhân gian thì luôn có cách. Lão Vương chỉ là một trong số những kẻ chuyên dọn dẹp thuê, được cái trong ngành này tiếng tăm lão cũng khá tốt. anh Long chắc chắn không phải khách hàng duy nhất của lão, mà thật ra ai là khách của ai có khi cũng không nói rõ được.
Lão Vương mở một trong hai cái túi ra. Đập vào mắt lão là hai tảng cơ ngực to dày kéo căng chiếc áo ba lỗ đã bị máu nhuộm đỏ (Chiếc áo da hàng limited đã bị A Hổ hôi mất tiêu). Màu da rám nắng tỏa ra sức hấp dẫn mạnh mẽ của giống đực, giờ tựa như chúa sơn lâm không may lọt trúng mai phục. Cánh tay tráng kiện nổi gân chằng chịt, vai phải nở nang còn xăm một cặp sừng trâu, tựa như cảnh báo mỗi đấm kẻ này vung ra đều mạnh mẽ như trâu húc.
Đũng quần lão Vương nhịn không được, đã dựng lên thành cái lều vải. Tảng thịt này thật đẹp trai quá đi mất! Lão Vương sờ soạng khắp người Chu Nghị một lượt, cơ ngực, cơ bụng, tay trước, tay sau, rồi xuống dưới đùi, bắp chân, hai mông, và đương nhiên không thể bỏ sót đũng quần. Nhìn sơ qua, chất lượng thịt phải xếp vào thượng đẳng. Rồi lão kiểm tra qua tình trạng mấy vết thương: máu còn đang chảy, đã chậm dần, xem ra cũng mất máu kha khá. Giờ muốn xử lý ra sao thì phải xem tình trạng con còn lại mới tính được.
Mở cái túi còn lại ra, lão Vương nháy mắt sũng sờ. Trong tiếc thương mỏng manh lại xen lẫn cơn hứng tình dữ dội (Lều vải căng cao hơn một chút). Thì ra là tên này! Lão Vương đã thầm để ý A Hào từ lâu. Ba năm qua, A Hào cũng nhiều lần giúp anh Long đem xác kẻ thù sang cho lão Vương xử lý. Kiệm lời, làm việc nhanh lại chuẩn, không ngờ lại rơi vào tay A Hổ, kết cục thê thảm thế này đây. Có khi tại thành trại hành lang bên trên đụng mặt, hai người có gật đầu chào hỏi. Ấy thế nhưng lão Vương sớm đã bị vẻ lạnh lùng ương ngạnh của A Hào chọc cho cửng lên, về đến nhà thế nào cũng phải sục một lượt cho đầu óc tỉnh táo lại. Lão Vương xem qua vết thương của cậu, thở dài một hơi. Coi bộ không sống được lâu, thằng chó A Hổ xuống tay cũng ác lắm. Nếu cứu được thì bắt về nuôi làm lỗ đụ thì lại quá tuyệt. Nhưng con này còn phải xử lý rồi giao lại cho anh Long, tiếc thì tiếc nhưng cũng hết cách.
Lão Vương quyết định xong, việc đầu tiên là cầm máu cho Chu Nghị. Nói thế chứ thật ra chỉ là lấy băng dính dán sơ qua, đủ để bịt mấy vết thương lại. Xong thì trói chặt hai tay hai chân hắn, treo ngược lên cạnh mấy con heo vừa mổ hôm nay, đung đưa vài cái.
Lão Vương quay sang khuân A Hào lên, đặt trên bàn làm thịt rồi mở ống nước cọ rửa qua một lượt. Lão ấn ấn ngực trái A Hào một chút, tim vẫn còn đập, hơi chậm. Cơ thể trai trẻ đang nóng bừng, dường như cố tản ra luồng năng lượng cuối cùng của sinh mệnh. Lão Vương cũng hết nhịn nổi, bưng mặt A Hào lên hôn lấy hôn để. Ngoặm môi, đá lưỡi, rồi hướng xuống dưới chà xát đầu ti, cơ ngực, xoa cơ bụng, rồi xuống nữa. Cơ thể sắp chết của A Hào bắt đầu cương lên. Lão cởi quần jean ra, tụt chiếc boxer trắng nhuốm máu xuống, con cặc nửa cương bật ra giữa đám lông mu rậm rạp, lỗ đái còn dính dính. Lão Vương nhẹ nhàng sục mấy cái, một lúc sau ép ra được giọt tinh dịch trắng đục. Lão kính cẩn như được thần thánh ban cho mà vươn lưỡi liếm lấy. Mằn mặn, ngai ngái. Mở màn đầy linh thiêng kết thúc, lão Vương lột hết quần áo vướng víu của A Hào. Lão ngậm trọn cây hàng nóng vào trọn miệng, bú lấy bú để, đầu lưỡi mơn trớn lỗ đái mà kì kèo đòi hỏi. A Hào hít thở gấp hơn, ba vết thương lại bắt đầu ứa máu. Lão Vương hưng phấn móc ngón tay vào lỗ đạn bắn trên bụng trái A Hào, tay trái túm lấy bờ mông trai tráng, dồn sức bú một hơi thật sâu. Con cặc A Hào cương đến đỏ tía, thồn căng mồm lão Vương, đầu khấc cũng chọc đến cuống họng. Lúc này, trái cổ A Hào nhúc nhích, phần bụng gồng cứng, cơ ngực ưỡn lên cao, cổ họng phát ra một tiếng "Ư" rất nhẹ, phía dưới mạnh mẽ bắn ra luồng khí cuối cùng trong đời. Lão Vương nuốt xuống, ực, không để lãng phí một giọt nào.
A Hào tàn tạ hé mở mắt. Bắn ra một lần thế mà đánh thức cậu trai đang hấp hối. Lão Vương nhìn thấy A Hào cuối cùng lại tỉnh, rất là mừng -- Chính lão còn chưa bắn phát nào đây. Lão chùi chùi miệng, cởi quần áo trên người ra, tay chân lóng ngóng leo lên bàn mổ (cũng may mà là bàn bê tông). Lão gập chân A Hào bẻ sang hai bên, nâng khuôn mặt cậu lên mà hôn ngấu nghiến. A Hào suýt nữa bị lão Vương làm chết ngạt, còn may lão vẫn có chừng có mực. Cậu dường như đã rõ chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, định vung nắm đấm lên chống cự, tay lại bị chộp tới sờ soạng cơ thể lông lá của lão Vương. A Hào không đấu sức được, đành vươn năm ngón tay định tấn công mắt của lão. Ngặt nỗi cơ thể trọng thương khiến tay cậu chỉ đủ sức quào nhẹ mấy cái, vuốt cho lão Vương sướng rên au áu. Nhục nhã cùng giận giữ đột nhiên khơi lên sức lực cuối cùng của A Hào, cậu tránh thoát móng vuốt của lão Vương, hung dữ đấm một cú thật mạnh vào cằm, ép lão ngã khỏi bàn mổ thịt. A Hào cố gượng người dậy, trừng mắt nhìn lão Vương phía dưới, con cặc bóng lưỡng của cậu cũng không chịu thua kém, dựng thẳng theo. Nhưng vết thương cũng ứa máu nhiều hơn. Lão Vương chẳng những không tức giận, còn nhìn A Hào kiên cường gắng gượng mà thương hại. Sinh mệnh mạnh mẽ bất khuất biết nhường nào, đúng là bản thân chấm chả sai chút nào. Lão vừa tấm tắc trong lòng vừa cười cười mà đứng lên.
Lão Vương biết A Hào chỉ còn chút sức tàn, thật nhanh khống chế con sói này lại. Rồi lão bò lên trên người cậu, bắt đầu tự thủ dâm. Cặc vừa cương lên, lão liền đâm thẳng vào miệng vết thương trên bụng A Hào. Vết thương không lớn, nhưng máu chảy ra vừa hay làm chất bôi trơn, mà cơ thịt bên trong lại ép chặt con cặc của lão, sướng điên người. A Hào đau đớn tru lên tiếng kêu đặc trưng của giống đực - một con sói đực sắp chết. Lão Vương nghe mà càng nứng, có thể nói đây là cú lên đỉnh sung sướng nhất trong đời lão.
Bắn!
Tinh dịch của Lão Vương hòa với máu A Hào, lan đến khắp ổ bụng của cậu. Ý thức A Hào bắt đầu mơ hồ, chút hơi tàn đã sắp cạn. Lão đồ tể trong mắt ngập tràn thỏa mãn, rút hung khí ra, hôn A Hào một cái cuối cùng rồi lão quay sang lấy đồ nghề.
Lão Vương vừa ngâm nga hát vừa bắt tay vào việc. Đầu tiên, cạo sạch lông tóc trên người A Hào (Trai đẹp không hổ là trai đẹp, đầu cạo trọc vẫn ngon trai lai láng). Tẩy rửa xong toàn thân, rồi mới đem A Hào ôm lên, móc hai cái móc sắt vào hai bên lưng rồi treo lên. Lão Vương kê cái thùng nhựa phía dưới, lấy dụng cụ nong hậu môn đâm vào giữa cặp mông của A Hào. Lão dùng sức mở cái lỗ dưới của cậu ra, căng nứt đến độ to hơn nắm đấm. Cơ bụng sáu múi ngọ nguậy, ruột chậm rãi nhú ra. Lão Vương lúc này lại không còn nhẫn nại chút nào, kéo tuồn tuột nội tạng ra từng thứ một: đại tràng, ruột non, lá gan, mật, lá lách, hai quả thận, viên đạn trí mạng hạ gục con sói này cũng lẫn vào đống lổn ngổn mà rơi vào thùng nhựa, cuối cùng chỉ còn lại hai lá phổi (Một bên đã bị đâm xẹp từ lâu) và quả tim. A Hào mê mang nhìn xuống sàn nhà, cặp mắt to linh động thường ngày giờ đã không còn tiêu cự. Nếu không phải cơ thể cậu còn giần giật nhẹ thì tưởng đâu đã tắt thở rồi. Lão Vương thò cả bàn tay vào trong người thanh niên, tóm nốt hai thứ còn lại kia kéo ra. A Hào cuối cùng cũng chết hẳn. Trái tim bị moi ra còn kiên cường đập được mười giây mới dừng.
Lão Vương Khải bật lò nướng lên - cái lò inox cỡ lớn được anh Long tặng ngày trước. Giữ nguyên nhiệt, lão quay sang cọ rửa bên trong cơ thể A Hào qua lỗ hậu, lại xoa một tầng dầu từ trong ra ngoài, nêm lẫn muối và bột hồ tiêu. Tiếp theo, lão Vương lấy ra khung sắt hình chữ H đặt làm riêng, dùng để định hình phần bụng. Một đầu khóa lên xương sống lưng, một đầu găm vào vách bên trong bụng, đỡ cho lúc đặt ngang bụng bị lõm vào, ảnh hưởng trình bày. Lão lấy cái nong hậu môn ra, công đoạn sơ chế nhìn chung đã hoàn thành. Lão Vương thỏa mãn thưởng thức A Hào treo trên móc sắt, thân thể mạnh mẽ ánh sắc vàng kim bóng loáng, tứ chi rắn chắc, cái đầu đẹp trai, cặc dái rủ xuống. Nếu không có ba vết thương trên ngực và bụng, người ta còn tưởng đây chỉ là một gã cường tráng vào ngục vừa bị bạn tù đánh một trận dằn mặt mà ngất đi thôi. Cơ bụng A Hào vẫn căng chắc, nhìn qua không hề giống một cái xác đã bị moi mất nội tạng.
Để phần đầu trên lẫn đầu dưới không bị nướng cháy, lão Vương lấy giấy bạc bọc lại. "Vĩnh biệt, chàng trai." Lão Vương rặn ra hai giọt nước mắt tiễn đưa A Hào, mở lò nướng ra, treo cậu vào trong. Cửa lò đóng lại, lão Vương nhìn qua ô thủy tinh, ngắm nghía món Kim Cang La Hán đang thành hình. Môi lão toét ra một nụ cười độc địa, thuận tay bóp bóp đũng quần Chu Nghị đang bị treo ngược.
Ba giờ sau, lò nướng lại mở ra, mùi thịt nướng thơm phức mang theo hơi nóng xộc vào mũi. Lão Vương chọc chọc các phần cơ xem đã chín hẳn chưa, đoạn mang một cái bao tay dày cộm vào, nhấc món Kim Cang La Hán nướng nguyên con ra, đặt vào một cái thùng giữ nhiệt đặc chế dài hai mét rộng nửa mét. Xong xuôi, lão mới bóc giấy bạc trên đầu và dương vật của A Hào xuống. Toàn thân A Hào trơn láng không một cọng lông, dường như chỉ mới ngủ thiếp đi, nhưng từ da đến thịt đã được nướng chín thơm giòn rụm, lại còn chảy mỡ xèo xèo. Phần đầu và dương vật vẫn giữ được màu da như trước, trên thực tế đã được nướng chín ở nhiệt độ cao. A Hào thân cao mét tám nằm gọn trong thùng giữ nhiệt mà vẫn rộng rãi. Ngày trước, anh Long đặt làm thùng giữ nhiệt cho lão Vương vốn là tham khảo số đo dáng người của A Hào. Không ai biết trong lòng anh Long tính toán thế nào. Âm mưu trùng điệp, dường như gã đã sớm nắm rõ mọi bí mật trong lòng bàn tay. Thậm chí chuyện phục kích A Hào cũng là quyết định bất chợt của anh Long ngay chiều nay.
"Đêm nay gửi sang hai con nhờ làm thịt. Một con "gián", làm Kim Cang La Hán, mai tôi cử người đến lấy. Con còn lại tùy ý lão." anh Long buổi chiều gọi điện cho lão Vương, dặn trước như thế.
Năm giờ sáng, mưa tạnh. Lão Vương bận bịu một đêm, đậy nắp thùng xuống, ngáp một cái thật dài. Lão dọn sơ qua gian mổ rồi qua phòng nghỉ sát bên nằm chợp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro