Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Bên ngoài truyền đến một tiếng động dữ dội, chén rượu, băng ghế cùng với những món đồ khác đều bị đập xuống mặt đất một cách hung hăng phát ra tiếng vỡ nát, cùng với tiếng thét chói tai và tiếng khóc của phụ nữ gần như vang lên cùng một lúc.

Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ vừa lăn vừa bò vội vọt vào.

Quần áo trên người cô ta đều bị xé nát thành từng mảnh, đặc biệt là vị trí từ cổ xuống đã không còn gì để che đi, từ trên cao nhìn xuống liền có thể nhìn thấy bộ ngực sữa trắng bóng, rất là chọc người yêu thương. Trên mặt nước mắt loang lổ, hàng lông mi cao vút ở phía dưới đôi mắt đen một mảnh*, tóc ở phía sau người lại lung tung rối loạn, từng giọt rượu vang nhỏ chầm chậm nhỏ lộc cộc xuống mặt đất.

*Mình nghĩ chỗ này là mascara bị lem?

Trong lòng nàng còn sợ hãi, còn chưa kịp bình tĩnh lại, những giọt nước mắt do bị dọa sợ lại không ngăn được mà từ hốc mắt rơi xuống.

Chỉ lo khóc, thậm chí còn không nhận ra trong phòng vệ sinh còn có người khác.

Một lát sau, mới nghe được ở trong phòng vệ sinh vang lên một giọng nói: "Giày tôi đã bị làm bẩn."

Giọng thực lạnh, đầy sức mạnh, không giống như phần lớn giọng nói mềm mại, dịu dàng của các thiếu nữ.

Người phụ nữ lập tức dừng khóc nức nở, giọt nước mắt đọng trên lông mi nặng nề chảy xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung mà thấy một đôi giày vải màu trắng, thoạt nhìn không phải là hàng đắt tiền gì, càng giống như là một món hàng rẻ tiền mua ở trên sàn thương mại điện tử.

Mặt trên đôi giày có một vết màu đỏ, rất nổi bật và rực rỡ, dưới ánh đèn mờ nhạt ánh lên một chút sáng bóng, vừa thấy liền biết vết đỏ đó cũng chỉ mới xuất hiện.

Nàng theo bản năng mà sờ sờ cánh môi của chính mình, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, có chút ngượng ngùng.

Vừa rồi vội vã từ bên ngoài vọt vào chưa kịp chú ý, không cẩn thận nên vô ý vấp chân, mặt ngã xuống sàn gạch men sứ lạnh lẽo một phát thật mạnh, đau đến mức nàng nhe răng trợn mắt, chỉ biết khóc, đâu còn tậm trạng để ý tới son môi của mình dính lên giày người khác.

Đã phải chịu đựng bị làm nhục ở bên ngoài mà hiện giờ gặp phải tình cảnh xấu hổ như này làm nàng cảm thấy cảm thấy thẹn vạn phần, lại không ngăn được nước mắt lưng tròng mà bắt đầu khóc lên, một bên khóc lóc, một bên dùng quần áo của mình lau giày đối phương

"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......"

"Quên đi."

Đối phương đột nhiên rút lại chân của mình, cũng không muốn nàng lại tiếp tục lau.

Nàng lập tức sững sờ ngay tại chỗ, cũng không biết nên nói gì. Thấy đối phương đem chân rút trở về, tránh nàng giống như tránh hồng thủy mãnh thú, trong lòng càng thêm khó chịu gấp bội. Tình trạng hiện tại của nàng xác thật thực rất tệ, người sáng suốt vừa thấy liền biết là có chuyện phiền toái xảy ra, không muốn dính dáng tới.

Người phụ nữ cắn môi, đem ủy khuất chôn xuống đáy lòng, đôi mắt hướng về phía đôi giày vải bạt, chậm rãi hướng lên trên, bắt đầu từ mũi chân của đối phương, tiếp tục đến chiếc quần jean bao lấy đôi chân dài, cho đến vòng eo, cuối cùng dừng lại ở trên mặt đối phương.

Nàng quỳ gối ở bên chân đối phương, vì đang trong tình trạng hai mắt đẫm lệ mông lung nên không thể nhìn rõ mặt của đối phương.

Nhưng vẫn có thể nhìn thấy đối phương mím chặt môi mỏng, mũi không quá cao, cùng với khuôn mặt có chút góc cạnh. Một diện mạo khá bình thường, các cô gái trên đường phố Tây Kinh đều giống vậy, đừng nói là tây kinh, ngay ở trong một quán bar, cũng không quá xuất sắc.

Nhưng nàng vẫn lập tức sửng sốt: "...... Là Thịnh học tỷ sao?"

Thịnh An, là một học thần trong trường của nàng.

Sau đó, nàng thấy đôi mắt của đối phương hơi giật giật, nhìn xuống dưới chân mình, nhàn nhạt bố thí cho nàng một ánh mắt.

Nàng thấy cặp mắt kia, thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến độ có chút quá mức, quá mức đến nỗi khi đặt lên trên gương mặt này lại mang đến cảm giác không thích hợp. Đèn của nhà vệ sinh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng nàng đều có thể cảm nhận trong ánh mắt đen láy ấy hiên ra những tia sáng lấp lánh.

Vì thế trong nháy mắt nàng sửng sốt rồi lại thất thần, chỉ ngơ ngác mà nhìn lại đôi mắt của đối phương, không thể nói được bất cứ điều gì.

Tiếng ồn từ bên ngoài vọng vào nhanh chóng làm nàng phục hồi lại tinh thần.

Đám người kia đã tìm được phòng vệ sinh mà nàng trốn, hung hăng đập cửa tạo ra tạp âm loảng xoảng loảng xoảng, nàng sợ tới mức khóc thành tiếng. Người đàn ông ngoài cửa phát ra tiếng rống giận đầy hung hăng và dữ tợn, hết lần này đến lần khác vang lên, điên cuồng hét lên bảo nàng mau bước ra ngoài.

Nàng mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa, tựa như nó có thể tùy lúc bị họ đấm nát, phá cửa mà vào. Vì thế mà vừa lăn vừa bò đến phía dưới bồn rửa mặt, cuộn chính mình lại thành một quả cầu, ôm chặt lấy đôi chân đang run bần bật của bản thân.

Nàng khóc đến độ nước mắt và nước mũi đều chảy ra cùng lúc, chúng ở trên mặt lẫn với nhau tạo thành hỗn hợp, thoạt nhìn cực kỳ khó coi.

Thịnh học tỷ đứng trước bồn rửa mặt lại không hề có bất kì phản ứng khí đối diện với những âm thành náo động đầy điên cuồng bên ngoài, đem khăn giấy ném vào thùng rác bên cạnh rồi giống như chuẩn bị mở cửa để rời đi.

Dương Sở Sở trốn ở dưới bồn rửa mặt, mang theo tiếng khóc nức nở kịp thời gọi nàng lại: "Học tỷ... Chị đừng mở cửa được không?...... Bọn họ sẽ lao vào đánh em......"

Đối phương quả nhiên dừng động tác, quay đầu nhìn về phía nàng đang đáng thương rúc vào một góc.

"Người đàn ông bên ngoài là con trai của phó bộ trưởng Hầu, em căn bản đánh không lại hắn...... Nếu chị mở cửa...... Nói không chừng cả hai chúng ta đều sẽ bị đánh......"

Nàng lại nghe được Thịnh học tỷ mở miệng lần thứ hai.

"Hầu?"

Vẫn ít nói giống như trước, nhưng giọng nói lại xuyên thấu và mạnh mẽ, mang lại cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối.

Nàng còn chưa kịp mở miệng nói ra câu tiếp theo, liền thấy vị học thần nổi tiếng của trường giống như không muốn sống mà vặn lấy tay nắm cửa, nàng sợ tới mức liền nhắm mắt và ôm lấy đầu, chờ những người đàn ông đó sẽ ngay lập tức lao vào đánh nàng tới tấp.

Đám người ở bên ngoài xác thật rất nhiều, cả trai lẫn gái toàn bộ đều vây quanh ở ngoài phòng vệ sinh, từng gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm nàng. Thậm chí trong tay còn mang theo cả vũ khí, tất cả đều đồng thời nhìn về phía chỗ nàng đang trốn ở dưới đất.

Người đàn ông cầm đầu đứng ngoài cùng đám người, tựa hồ chỉ cần động động tay thì đám người tôm binh cua tướng của hắn ta sẽ ngày lập tức ào ạt lao về phía nàng.

Ánh đèn hành lang có chút mờ nhạt và có chút u ám, sàn đá cẩm thạch đã được nhân viên vệ sinh lau dọn đến sạch sẽ bóng loáng, phản chiếu đôi mắt đen láy xinh đẹp và sắc bén của người phụ nữ.

Hầu Vệ Đông híp mắt, nhìn về phía người phụ nữ đang đứng trước cửa phòng vệ sinh.

Bị ngăn cách bởi một hàng dài, dựa theo ánh đèn mờ ảo không rõ ràng, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương, dù ở trong không gian u ám như vậy vẫn sáng lên như một viên dạ minh châu loá mắt sáng ngời, đôi mắt đen trắng không lẫn chút tạp chất, trong suốt và tinh khiết nhìn thẳng về phía hắn không chút do dự.

Hắn cảm thấy đối phương lớn lên có chút quen thuộc, nghĩ một lát nhưng vẫn không thể nhớ ra, vì thế nhóm người giằng co, cũng không động thủ.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hoàn toàn để lộ khuôn mặt của mình trước mặt người khác.

Cuối cùng, Hầu Vệ Đông mở to hai mắt, trên mặt gương cao ngạo bắt đầu xuất hiện vết nứt, biểu cảm trên mặt đều cứng đờ, hít một ngụm khí lạnh.

Con mẹ nó——

Nàng trốn trong nhà vệ sinh, nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên đứng lên rồi xông ra ngoài, đối mặt với đám người ác bá, hai chân run rẩy nhưng vẫn lớn gan nói: "Các người muốn gây chuyện thì tìm tôi, đừng liên lụy đến người vô tội!"

Người phụ nữ bên cạnh Hầu Vệ Đông thực sự rất xinh đẹp, dáng người lẫn ngoại hình đều xinh đẹp vô cùng, giống như rắn không xương từ trong lòng ngực người đàn ông thoát ra, móng tay hồng thon dài chậm rì rì mà chỉ về phía nàng, giọng nói như chim hoàng oanh nói: "Tôi không quan tâm đến cô......"

Chưa để cho cô ta nói xong, Hầu Vệ Đông đã bước lên cho cô ta một cái tát, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ không nói tiếng nào ngay từ lúc bắt đầu.

Hắn cho người phụ nữ một cái tát khiến mặt cô ta sưng tấy, nhưng lại không giải thích bất cứ điều gì.

Nàng rất cao, từ trước đến nay đều như hạc trong bầy gà mà lẫn trong đám đông, xuyên qua nhóm người này, thẳng tắp đi tới trước mặt Hầu Vệ Đông, híp mắt, tất nhiên là có ý khinh thường đối phương, miệng nở một nụ cười, không rõ có bao nhiêu châm chọc: "Con trai của phó bộ trưởng Hầu?"

Giọng rất thấp, chỉ có hai người mới có thể nghe được.

Hầu Vệ Đông tức khắc dừng thở, hàm răng run rẩy, lấp bấp không nói lên được lời nào, như có gió lạnh thổi qua cột sống, hắn thậm chí đều có thể cảm giác được sự đau đớn như khi ba hắn đang cầm dây lưng và đánh lên người hắn, sợ tới mức trán đều toát mồ hôi lạnh.

Nàng hấc cằm, trông thật lãnh ngạo*: "Con trai của một phó bộ trưởng có thể ở Tây Kinh tung hoàng ngang ngược, vậy thì tôi ở Tây Kinh chẳng phải là có thể một tay che trời sao?"

*lãnh ngạo: lạnh lùng và kiêu ngạo.

Hầu Vệ Đông thân mình đều mềm đi trong nháy mắt.

Hắn thậm chí cũng không dám kêu tên đối phương.

Đôi giày vải bạt rẻ tiền vừa dính phải vết son kem đỏ tươi đặt trước đôi giày thể thao vài nghìn tệ của người đàn ông mà không một chút sợ hãi.

Một người đã có thể giữ được cổng, nhưng vạn người không thể mở được*.

*Toàn bộ câu này có thể hiểu nôm na là: Thịnh An quá quyền lực để có thể bị đánh bại, ý chỉ quyền thế ngập trời của chỉ.

"Tránh ra."

Hầu Vệ Đông nuốt một ngụm nước miếng, lôi kéo người phụ nữ đang khóc lóc bên người mình tránh qua một bên.

Dương Sở Sở mắt mở to, thậm chí còn không kịp nghĩ xem Hầu Vệ Đông vì cái gì mà lại dễ dàng buông tha cho bọn nàng như vậy, chạy nhanh đi theo phía sau học tỷ, rời nơi đầy thị phi này.

Người kia đã rời đi, ngay cả bóng dáng cũng không để lại, nhưng toàn thân hắn lại cứng ngắc không thể động đậy, dựa lưng vào tường không nhúc nhích.

Có người đi lên nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Hầu thiếu...?"

Chuyện......Chuyện gì đã xảy ra vậy?.

Hầu Vệ Đông mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cả người run rẩy. Khi hắn phản ứng lại thì phía sau quần áo đều ướt một mảnh, đột nhiên giơ tay tát người đàn ông trước mặt, rống giận quát đám người cút đi: "Đều cút cho lão tử! Cút!"

Thịnh An, tiểu thư* Tây Kinh.

* Từ raw dịch qua là "thái tử gia" nhưng mà mình không biết thay từ nào cho hợp với nữ chính nên để vậy, mọi người có từ nào phù hợp hơn thì có thể comment ở dưới nha.

                                                    ------------------------------------------------------------------------

Truyện được đăng tải trên nền tảng

Wordpress:https://moonvoyage28.wordpress.com/

Wattpad: MoonVoyage_28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro