💫Chương 8💫
Chu Cẩm Trình sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười thành tiếng, lại lần nữa nhích người lại gần, đưa mặt mình đến trước mặt của cô: "Tôi cũng rất tò mò."
Anh thả lỏng cơ thể, đuôi lông mài hơi nhướng lên để lộ ra không biết bao nhiêu nét phong tình, làm những người phụ nữ đi ngang qua liên tục quay đầu lại chỗ họ để nhìn anh: "Em hẳn là cũng cảm nhận được con người sinh ra vốn đã khác nhau. Bên cạnh đó thì tôi cũng không biết nhà họ Thịnh em làm nghề gì, hình như chưa từng nghe qua ở thành phố S."
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, điếu thuốc ở giữa hai kẽ ngón tay vẫn còn đang cháy: "Anh nghĩ bọn tôi làm nghề gì, thì chính là làm nghề đó."
Lời nói này nghe thật kỳ lạ.
Nhưng Chu Cẩm Trình thích sự cổ quái như vậy.
"Rất khó nói nhưng em đem đến cho người khác cảm giác thật khác biệt." Anh hơi nâng cằm lên, đem ngũ quan tinh xảo của mình hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn, từ hàng lông mày đến đôi môi đều mang nét phong tình động lòng người: "Em có biết vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy em liền cảm thấy em rất kỳ quái."
"Thật không?"
"Lúc đó em thoạt nhìn có điểm giống cha tôi, thứ tôi nói đến chính là khí chất, thoạt nhìn rất là lão luyện thành thục*." Anh hút điếu thuốc, khóe miệng mỉm cười: "Nhưng tuổi của em còn trẻ, tôi chưa từng tiếp xúc với người như em."
*lão luyện thành thục: câu này thường được dùng để miêu tả một người có năng lực vững vàng, giàu kinh nghiệm, và ứng xử khéo léo, chuyên nghiệp trong công việc hoặc cuộc sống.
"Thật ra thì tư thái của em so với tôi thì ngạo mạn hơn nhiều, hẳn là em không phát hiện ra." Anh cười hì hì tiến về phía trước: "Không sao cả, ta cũng không tò mò. Dù sao thì tôi cũng không có tiêu chuẩn cho bạn bè, cứ vui vẻ thôi."
Thịnh An cúi đầu, lẳng lặng mà nhìn điếu thuốc giữa khe hở hai ngón tay, ngọn lửa nuốt chửng điếu thuốc, dần tiến công về hướng ngón tay.
Cô nâng tay lên dập điếu thuốc đã cháy gần hết qua một bên.
"Đi thôi."
"Bây giờ sao?" Nam nhân dừng một chút, sau đó mau chóng phản ứng: "Để tôi đưa em về."
Anh thích ở bên cạnh cô, rất khó hình dung cảm giác này. Nhưng điều này khiến anh không cảm thấy từng phút từng giây trôi qua nặng nề như khi ở bên những người phụ nữ khác, vì thế Chu Cẩm Trình hẹn với Thịnh An rằng ngày mai sẽ tiếp tục đưa cô đi chơi, thậm chí thời gian sẽ sớm hơn một chút.
Đèn trong sân nhà họ Triệu vẫn còn sáng để chờ cô, cô còn chưa trở về, Triệu phu nhân cũng không dám đi ngủ, ngồi ở trên sofa xem TV, lỗ tai lại nhanh nhạy mà nghe động tĩnh ngoài cửa.
Tiếng cửa mở truyền tới, bà vội vàng đứng dậy tiến đến mở cửa.
"Thím."
Triệu phu nhân ngửi được mùi hương hỗn tạp trên người nàng, đặc biệt là mùi thuốc lá cùng mùi son phấn đặc biệt nồng, bà nhíu chặt mày: "Thịnh An...... Trên người của con làm sao lại có mùi thuốc lá vậy...... Có phải là con hút thuốc ở bên ngoài không......"
Nếu vị đại nhân đó biết được rằng con gái ông ấy đã đến Thành phố S và học được cách hút thuốc và uống rượu trong vòng một tuần.........
"Không có." Cô mặt không đổi sắc nói: "Chỉ là mùi dính vào quần áo mà thôi."
Cô còn chưa đọc xong quyển sách ở trong phòng, đợi lát nữa sau khi tắm rửa thì sẽ tiếp tục đọc,nói hai câu đơn giản với Triệu phu nhân rồi xuay người đi lên lầu.
Trên bàn làm việc đặt một chậu hoa oải hương nhỏ có mùi thơm ngát và có chút ngọt ngào. Điện thoại trên mặt bàn truyền đến thông báo Chu Cẩm Trình gửi tin nhắn.
Cô cúi đầu liếc mắt một cái, nhưng cuối cùng không có nhấn mở.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Truyện đc đăng tải trên nền tảng:
Wordpress: moonvoyage28
Wattpad: MoonVoyage_28
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro