Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💫Chương 7💫

Vào ngày hôm sau, Chu Cẩm Trình lại đến.

Anh đã quên thêm phương thức liên lạc của cô sau buổi chia tay ngày hôm qua. Sự nhiệt tình đến bốc đồng của anh còn chưa có biến mất thì Chu Cẩm Trình đã hí hửng lái xe của mình đi dạo vòng quanh địa điểm cũ.

Cũng may vì thường tới nhà cậu chơi nên Chu Cẩm Trình cũng được mọi người quen mặt, nếu không thì với những gì anh làm nãy giờ đã bị bảo vệ tóm lấy để hỏi thăm rồi.

Cuối cùng cũng gặp được Thịnh An ở chỗ cũ.

Cô dường như không thèm chú ý đến cách ăn mặc, quần áo mặc trên người trông khá rẻ tiền, không giống như một người có thể sống khu này.

"Ngày hôm qua quên thêm phương thức liên lạc của cô, thêm Wechat của nhau không?" Anh đi lại gần, đôi mắt đào hoa hẹp dài hơi nheo lại: "Buổi tối có rảnh không? Tôi chở cô đến quán bar mà tôi thường đến để uống rượu."

"Được thôi." Thịnh An mỉm cười, đọc ID Wechat của mình cho anh.

Lần này anh mới để ý đến một điều khác lạ —— cô gái này thế nhưng lại không mang theo điện thoại bên mình.

Việc này thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng trong thời đại mạng xã hội bùng nổ như thế này thì việc không mang theo điện thoại bên mình trông có vẻ khá tách biệt mình với xã hội, còn rất bất tiện.

Wechat của cô không khó thêm, có thể trực tiếp thành bạn bè mà không cần chờ được thông qua.

Chu Cẩm Trình tùy tiện lướt vòng bạn bè của cô, tin tức rất ít, chỉ có 2-3 bảng tin là chuyển tiếp tin tức của đại học Tây Kinh.

Anh nhướng mài: "Em là sinh viên của đại học Tây Kinh?"

Từ chỗ này Chu Cẩm Trình biết Thịnh An còn là sinh viên nên mình đổi thành tôi – em nha.

Thịnh An gật đầu: "Đúng vậy."

"Đợi lát nữa tôi đến đón em đi, thế nào?" Anh đem điện thoại bỏ vào trong túi, ngẩng đầu cười hì hì: "Khoảng 6 giờ tối đi? Sau khi ăn cơm xong?"

Nữ nhân câu lên khóe miệng: "Được thôi."

Sau khi hẹn được thời gian với Chu Cẩm Trình, Thịnh An xoay người trở về nhà. Một người phụ nữ trung niên đang ngồi xem TV trên sofa, thấy nàng trở về liền vội vàng đứng dậy: "Thịnh An, con đi ra ngoài từ buổi sáng đến giờ mới về, con ăn cơm chưa?"

Cô đi qua, khuôn mặt bình tĩnh kêu một tiếng: "Thím."

Người phụ nữ trong lòng thở phào một hơi, bởi vì cảm xúc của đối phương thoạt nhìn khá ổn định, so với hôm qua thì bình thường hơn nhiều: "Chắc là con chưa ăn ở bên ngoài phải không? Đợi lát nữa thím đem cơm lên phòng con được không?"

"Vâng." Thịnh An gật đầu, xoay người đi lên lầu, lại đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, quay đầu lại làm tim của bà ấy nhảy dựng: "Hoa Lan dường như không có tác dụng gì, không bằng thím thử hoa oải hương xem, còn có thể trợ giúp giấc ngủ."

Trong lòng người phụ nữ tràn ngập bất ổn, vội vàng đồng ý: "Được, một lát nữa thím thay oải hương cho con."

Sau khi trở về phòng thì cô cũng không ra khỏi phòng nữa, cơm chiều cũng tự mình ăn trong đó, cho đến khi Chu Cẩm Trình gửi tin muốn đến đón cô.

Cô thong thả ung dung buông quyển sách trong tay xuống, mở cửa phòng. Người phụ nữ biết cô muốn ra ngoài cũng không ý kiến gì, chỉ nhắc nhở cô chú ý an toàn và nhớ gọi điện cho bà khi có chuyện xảy ra.

Cô đồng ý rồi đi xuống dưới.

Chu Cẩm Trình chở cô thẳng đến quán bar mà anh thích nhất, không đặt chỗ trước, tùy tiện tìm hai chỗ trống để ngồi, gọi hai ly rượu ra rồi ngồi tâm sự.

"Hút thuốc không?"

Anh đưa cho Thịnh An một điếu thuốc.

Trên sàn nhảy Disco là những chàng trai và cô gái đang phấn khích nhún nhảy, đèn của quán bar phối hợp thay đổi theo động tác của họ, âm nhạc to lớn lại ồn ào vang lên bên tai, cô giống hệt như là một vị thần giữa đám đàn ông và phụ nữ đang đắm chìm trong dục vọng trần tục.

Chu Cẩm Trình đưa cho vị thần này bật lửa.

Cô kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, ngọn lửa mỏng manh đốt cháy đầu thuốc lá ở trong quầy bar tối tăm trông có vẻ chói mắt hơn một chút.

"Đã quen chưa? Quán bar của thành phố S thật sự rất nổi tiếng."

"Đúng thật."

Nàng không nhanh không chậm mà đưa điếu thuốc lên miệng, nhẹ nhàng hút một hơi rồi nhả ra, làn khói chậm rãi bốc lên rồi sau đó biến mất, chỉ còn lại mùi thuốc lá quyến rũ.

Chu Cẩm Trình nhìn đến có chút ngốc.

Động tác hút thuốc của đối phương rất sạch sẽ lưu loát, còn rất là xinh đẹp.

Anh nghĩ như vậy, cũng nói thẳng thành lời: "Em trông rất đẹp khi hút thuốc."

"Thật không?"

"Thật."

Chính anh cũng hút một hơi để chứng minh.

"Em nhìn tôi xem." Tư thế hút thuốc của anh là hơi cong cong ngón cái và ngón trỏ, ba ngón còn lại vẫn giữ nguyên tư thế, cứ như vậy mà đưa điếu thuốc lên miệng rồi hút một hơi: "Tư thế hút thuốc của tôi không giống người khác."

"Đại đa số người đều hút thuốc giống em, nhưng hầu hết đều trông rất xấu, cho nên tôi không thích dùng động tác này."

"Nhưng em làm thì thật đẹp, tay của em cũng rất đẹp."

Cô cong khóe miệng, chỉ cười mà không nói.

Rốt cuộc cùng là Chu Nhị thiếu có tiếng ở thành phố S, ngồi ở trong một góc trò chuyện cũng có thể bị người khác chú ý đến, vài vị mỹ nữ bưng rượu lại gần muốn cùng anh nói chuyện phiếm nhưng đều bị anh cười từ chối.

"Anh thật nổi tiếng."

"Đương nhiên." Giữa hai hàng lông mày của anh tràn đầy sự kiêu ngạo và phóng túng: "Tôi có tiền, lớn lên đẹp trai, gia thế cũng tốt, không thể nào không nổi tiếng với phụ nữ được."

"Nhưng tôi có chút chán rồi, khả năng là mấy năm nay chơi quá nhiều, cho nên có chút mệt mỏi."

Vì vậy mới cùng Thường Dao duy trì mối quan hệ bạn tình trong ba tháng, nếu là trước kia thì anh đã sớm tình một đêm sau đó bỏ chạy rồi.

Ngón trỏ của cô hơi chạm nhẹ vào điếu thuốc, tàn thuốc liền rớt xuống gạt thuốc lá bên cạnh: "Cuộc sống của anh cũng thật sung sướng."

"Bởi vì điều kiện sống của tối rất tốt" Nam nhân nhếch miệng cười, đôi mắt đào hoa dài hẹp dưới ánh đèn rực rỡ trông càng cuốn hút: "Cuộc đời vốn dĩ không công bằng, có người cho dù cố gắng cả đời cũng chưa chắc bằng được một nửa cuộc sống của tôi.

"Hơn nữa tôi còn đẹp trai." Anh đem mặt mình đến trước mặt của cô, cho đến khi chóp mũi của mình chạm phải chóp mũi của đối phương, khiến trong đôi mắt sáng rực như đá diệu thạch của cô phản chiếu toàn bộ khuôn mặt hắn.

Là anh bị ám ảnh bởi đôi mắt này, hay là cô ngạc nhiên trước vẻ đẹp của anh?

Anh cũng không biết nữa.

Âm nhạc trong quán bar bắt đầu thay đổi.

Thịnh An nhấc ly rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm: "Anh rất đẹp."

"Tôi chưa bao giờ động vào dao kéo, đây là gương mặt tự nhiên." Nói tới đây tư thái của anh càng lộ ra vẻ kiêu ngạo và tự hào, loại tư thái không ai bì nổi mình hoàn toàn lộ ra: "Một người vừa có nhan sắc, vừa có gia thế tốt như tôi thật sự rất hiếm có đấy."

"Em đừng tin vào mấy cuốn tiểu thuyết hay phim truyền hình về việc phú nhị đại nào lớn lên cũng đẹp hết. Nếu nhìn trên thực tế thì họ gần như rất bình thường, thậm chí có khi còn xấu xí."

Chẳng hạn như Phùng Văn Hiên, nếu hắn không có chút tiền ấy, thì sẽ chẳng có người phụ nữ nào muốn dán vào người hắn ta đâu.

Thịnh An cười hai tiếng, không tỏ ý kiến gì về lời của anh vừa nói: "Tại sao vừa rồi anh không đi chơi cùng mấy cô gái đó?"

"Tôi có hứng thú đối với em, mục tiêu hiện tại của tôi là em."

Anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, hoàn toàn không lo lắng đến suy nghĩ của nữ nhân trước mặt, có lẽ là bởi vì bề ngoài của anh, hoặc là bởi vì gia thế của anh, hoặc là bởi vì những kỹ năng mà anh đã có được trong khi tán tỉnh những người phụ nữ khác trong những năm qua.

Nói tóm lại thì tự tin tràn đầy.

"Tôi rất tò mò."

"Tò mò chuyện gì?"

Cô cúi đầu hút một ngụm thuốc lá, làn khói trong miệng chậm rãi quanh quẫn chóp mũi cô, về sau khiến khuôn mặt cô trở nên quyến rũ hơn: "Cảm giác khi nghiền sự kiêu ngạo của loại người như anh dưới lòng bàn chân thì sẽ như thế nào"

                         -----------------------------------------------------------------------------------------

Truyện đc đăng tải trên nền tảng:

Wordpress: moonvoyage28

Wattpad: MoonVoyage_28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro