Chap 17
"Tôi đã nói cô sẽ không thể nào tìm được cô Kang rồi mà"_ Yuri dưới bóng cây từ xa lẳng lặng nhìn hình ảnh Sunmi vừa ngất dưới nền đất không lâu
Có lẽ Sunmi quá bận tâm đến mục tiêu tìm kiếm Seulgi mà không biết Yuri đã luôn theo sau cô.
Lần đầu tiên nhìn cách Sunmi điên cuồng tìm Seulgi, Yuri nhận ra không ai có thể ngăn cản được ý chí của cô ta. Sunmi sẽ không dừng lại nếu không phải tự cô ta bỏ cuộc, vì vậy cô quyết định không ngăn cản Sunmi nữa.
Yuri đã không ngờ được Sunmi có thể kiên nhẫn và gắng gượng lâu như vậy, cô ấy đã đi liên tục mà không hề nghĩ ngơi, đến được rất nhiều nơi nhưng lại không phải là tất cả. Yuri một khắc đã thay đổi suy nghĩ của mình khi nhìn thấy hình ảnh Sunmi sụp đổ hoàn toàn trên nền tuyết, nhanh chóng rơi vào hôn mê.
Thì ra Sunmi không mạnh mẽ như cô tưởng. Chỉ là cô ấy rất giỏi giấu đi vẻ yếu đuối của mình. Nhìn sao cũng thấy được Sunmi là kẻ chỉ biết yêu lấy bản thân, nhưng cô đã yêu Seulgi nhiều thế nào mới có thể trở nên chật vật thế này?
Vừa bế cơ thể mềm nhũn của Sunmi trên tay, Yuri nhíu mày. Thân nhiệt của Sunmi bây giờ thậm chí còn thấp hơn cô rất nhiều, so với cảm giác ấm áp lần đầu cô chạm vào tay Sunmi mà có thể cảm nhận được. Yuri quên mất Sunmi thực chất vẫn là con người, tuy đặc biệt hơn một chút, nhưng suy cho cùng cô ta vẫn có thể dễ dàng chết đi vì cái lạnh.
Hơi thở của Sunmi đang dần yếu đi mà căn biệt thự vốn vẫn còn cách họ rất xa e là sẽ không kịp. Trời đổ tuyết càng lúc càng lớn ngược lối khiến bước chân của Yuri cũng phải chậm hơn, cô bế Sunmi nhanh chóng tìm một nơi trú ngụ gần khu rừng, chỉ có mỗi một ngôi nhà gỗ mái rơm điều kiện tồi tàn trước mắt.
- Có thể cho chúng tôi ở lại một lúc không? Sẵn tiện mang cho cô ấy một bộ quần áo mới.
Bà lão vốn sống một mình, nhìn thấy Sunmi không biết sống chết trên tay một cô gái có gương mặt sắc lạnh, ánh mắt luôn có sát khí, trang phục của Yuri mới là thứ thu hút sự chú ý của bà. Sống lâu như vậy, bà ta nhìn lướt qua cũng biết đó là trang phục cận vệ của Quân Đoàn, kính sợ nhiều hơn là tự nguyện, bà không có lựa chọn nào ngoài việc đáp ứng Yuri.
Sau khi được xếp một căn phòng riêng, Yuri lập tức cởi bỏ trang phục đã thấm ướt trên người Sunmi, từng nút thắt tinh xảo, phức tạp làm Yuri phải nhíu mày, vụng về khó khăn cởi ra tất cả, cơ thể trắng trẻo tuyệt đẹp dần phơi bày toàn bộ trước mắt. Hơi lạnh khô của khí trời trực tiếp bám lấy thân thể trần trụi khiến Sunmi vô thức phát ra tiếng nỉ non nhỏ từ cổ họng, cơ thể cuộn tròn run rẩy. Yuri nhanh chóng thay một bộ đồ mới cho Sunmi rồi đem cơ thể cô chôn trong chiếc chăn mỏng.
Khả năng chịu lạnh của Ma Cà Rồng khiến điều kiện giữ ấm trong nhà là không cần thiết, căn nhà tồi tàn này cũng vậy, Yuri không biết phải trách ai. Khí lạnh ở trong nhà so với ngoài trời chẳng khác nhau là bao, nhìn Sunmi vô thức nắm chặt lấy tấm chăn, khổ sở núp mình trong đó nhưng chỉ thêm run rẩy, tiếng hừ vẫn không hề bớt đi. Thân nhiệt của Sunmi vẫn không thể ấm hơn một chút nào khiến Yuri lại đau đầu tìm cách.
Yuri cởi đi một phần trên trang phục đồng dạng ướt đẫm của mình, cơ thể để lộ những mảng trần trụi cùng thân nhiệt ổn định. Yuri nằm xuống cạnh Sunmi, cùng dưới tấm chăn ôm lấy cơ thể nhỏ bé để truyền hơi ấm từ cơ thể mình. Lần đầu Yuri trực tiếp tiếp xúc thân thể như thế này, nên khi bắt đầu đã hơi lưỡng lự, nhưng khi nhìn Sunmi lập tức theo hơi ấm của cô mà chui vào lòng, áp gương mặt buốt lạnh vào hõm cổ mình, Yuri mới quen dần thả lỏng mình.
Nhìn Sunmi khó chịu không ngừng cọ quậy khiến ma sát giữa hai cơ thể gia tăng, rồi lại phát ra những âm thanh nỉ non thoải mái mỗi khi làn da lạnh buốt được trực tiếp chạm vào sự ấm áp từ cơ thể cô. Yuri thử áp tay vào gương mặt xinh đẹp của Sunmi, hơi ấm lập tức làm tiếng thở dài thoải mái phát ra từ đôi môi hé nhỏ của Sunmi. Yuri đưa tay cởi ra chiếc áo vừa rồi chính cô đã mặc cho Sunmi, thân trên lần nữa không gì che đậy, cặp thỏ ngọc trắng trẻo dần hiện ra trước mắt. Yuri thở sâu tránh đi ánh mắt mình ngăn cảm giác muốn ngắm nhìn. Đưa tay vòng lấy eo Sunmi kéo sát vào người mình, hai cơ thể thân nhiệt trái ngược thêm khít khao dính chặt. Nghe Sunmi thở dài thoải mái, cơ thể run rẩy dần yên tĩnh trở lại, hơi thở đều đặn cho biết Sunmi đã vào giấc ngủ sâu. Yuri mới yên tâm hơi thở nhẹ nhõm.
Yuri từ trên nhìn xuống, bờ vai trần mảnh khảnh của Sunmi co lại chui lọt trong vòng tay cô, trông Sunmi lúc này trông thật nhỏ bé yếu ớt khiến người khác có cảm giác muốn bảo vệ. Yuri lần đầu nhìn thấy, so với vẻ ngoài chua ngoa thì Sunmi còn có một mặt này đáng yêu hơn nhiều.
Lúc này Yuri mới nhận ra cả hai như cặp đôi yêu đương vụng trộm, vừa rồi nguy cấp khiến mọi thứ diễn ra thật tự nhiên. Thân nhiệt của Sunmi đã dần ấm trở lại, lúc này đã ấm áp hơn cả Yuri nên khiến khí tức ấm nóng xung quanh cả hai càng trở nên kì lạ. Hai khỏa đầy đặn của Sunmi ép chặt phập phồng thở đều khiến Yuri cảm nhận rõ ràng sự mềm mại co dãn, tay cô vẫn còn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không dám nhúc nhích sợ đánh thức người trong lòng. Tuy nhìn qua cơ thể phụ nữ không phải là gì quá lạ lẫm với Yuri, nhưng đây là lần đầu cô cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại trực tiếp thế này. Gương mặt Sunmi khi ngủ trông đáng yêu và hiền lành hơn rất nhiều. Thì ra đây là cảm giác khiến người khác phải nổi lên lòng tham muốn giữ mãi bên người.
"Ư...Seulgi...đừng đi..."
Sunmi trong vô thức gọi tên Seulgi, Yuri vừa nghe đến tên Seulgi liền sựng người. Tâm trí như vừa được đánh thức, Yuri tách người khỏi Sunmi, tác phong đứng đắn mặc lại trang phục cho cô và Sunmi. Cô vừa rồi nghĩ đến chuyện gì vậy chứ. Một người cận vệ thề cả đời phục tùng Quân Đoàn như cô lại xuất hiện tư tưởng khác ngoài nhiệm vụ của mình khiến Yuri phải tự cảm thấy xấu hổ.
Nhìn lại Sunmi vẫn còn nỉ non gọi tên Seulgi, thân thể nhỏ gầy co lại níu lấy tấm chăn vì vị trí bên cạnh bất chợt trống trãi khiến hơi lạnh luồn vào. Yuri bỏ ra ngoài đứng giữa đêm tuyết lạnh mà tự kiểm điểm lại bản thân mình.
__________
Sunmi mở mắt ra, ánh sáng trắng nhòe trước mắt làm cô nghĩ mình thật sự đã chết rồi. Nhưng cơ thể của cô....một nửa dòng màu Ma Cà Rồng đang sùng sục lấn áp cả thể chất yếu ớt, năng lượng tràn trề được khôi phục trong cô. Sunmi nhìn lên trần nhà quen thuộc rồi khẽ thở dài.
Yuri mở cửa vào phòng, nhìn thấy Sunmi đã tỉnh nhưng chỉ nằm yên bất động nhìn vô định trên trần nhà, muốn chắc chắn xem cô ấy thực sự đã ổn chưa.
"Tôi còn lo không biết phải chăm sóc một con người khi ốm như thế nào, thì ra cũng chỉ là khát máu mà kiệt sức. Không cần tôi phải dốc sức nữa, cô tự uống đi." _ Yuri nói rồi đem chiếc ly máu tươi vừa chuẩn bị đến bên cạnh giường.
Sunmi quay đầu nhìn Yuri, ánh mắt vô hồn nhìn cô không biết chứa đựng điều gì. Sunmi không còn ngạc nhiên trước sự hiện diện của cô, cũng không còn hoảng loạn gì, càng yên ắng lại khiến Yuri không biết nên yên tâm hay đề phòng.
Nhìn Sunmi xuống giường, không nghe lời cô mà lại tiếp tục muốn rời đi. Nghĩ đến việc cô khó khăn lắm mới cứu được Sunmi, Yuri cảm thấy mệt mỏi. Nghĩ đến Sunmi những ngày trước tìm kiếm Seulgi mà không màng đến bản thân, lúc này vẫn không bỏ cuộc.
"Cô lại muốn đi đâu?"_ Yuri giữ lấy cánh tay Sunmi, giọng kiềm nén cơn tức giận.
"Không phải việc của cô"
"Cô vẫn chưa chịu ngừng tìm kiếm cô Kang sao? Cô nhất định...."
"Tại sao tôi phải tìm người đó chứ? Tôi có chết em ấy cũng không màng đến thì sao tôi lại tiếp tục một mình cố gắng? Ngày hôm đó, Lee Sunmi đã chết rồi"_ Sunmi nhàn nhạt trả lời, không nghe ra được giọng điệu giận dỗi mà là hoàn toàn buông bỏ
Sunmi thực sự từ bỏ sao? Mới mấy ngày vừa rồi còn sống chết muốn phải gặp được.
"Còn cô, sao lại tỏ vẻ tức giận. Seulgi bảo cô ở cạnh giám sát tôi sao? Yên tâm, tôi cũng chẳng còn nơi nào để bỏ trốn"_Sunmi ánh mắt kiên định nhìn lướt qua căn phòng của Seulgi rồi nhìn Yuri.
"Tôi chỉ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, vì vậy cô không cần để ý tới tôi. Chỉ cần đừng cố gắng tạo thêm bất kì rắc rối nào nữa."_ Yuri nhớ đến đêm đó khi cô đã ra ngoài tự chấn chỉnh lại suy nghĩ và hành vi của mình, đến lúc trở về kiểm tra thân nhiệt của Sunmi thì cô ấy lại nóng sốt, toàn thân đều thấm đẫm mồ hôi dù ngoài trời vẫn lạnh như vậy. Yuri thầm than sao thân thể của cô ta lại có thể phức tạp như vậy, sau đó nhanh chóng mang Sunmi trở về biệt thự của Seulgi chăm sóc.
Trông Sunmi có vẻ như đã thực sự từ bỏ, còn quyết liệt muốn cùng Seulgi không còn liên quan. Yuri cũng muốn tin đó là sự thật, nhưng có lẽ Sunmi không biết lúc cô ấy mê man còn vô thức gọi tên Seulgi.
____________
Nhìn Sunmi ngập mình trong rượu, vui vẻ nhảy nhót ở Bar mà không còn lo nghĩ đến chuyện kia, khiến Yuri thầm an tâm. Miễn là Sunmi không bày mưu bỏ trốn khiến cô phải khốn đốn, thì nhìn cô ta vui vẻ cười đùa trong đám đông kia, Yuri cũng cảm thấy có chút hưởng thụ
Nụ cười của Sunmi rất xinh đẹp, khiến gương mặt sắc sảo vốn ác lạnh trở nên ấm áp và ngọt ngào hơn rất nhiều. Làn da trắng tuyết cùng đường cong quyến rũ nổi bật dưới những bộ cánh ôm sát tối màu, cơ thể mềm mại không ngừng nhún nhảy những chuyển động nhẹ nhàng. Trong đám đông, Sunmi lại càng chói mắt hơn cả. Yuri nhận ra, chỉ khi Sunmi say rồi thì bộ dạng yêu nghiệt đó mới hiện hình, phóng khoáng trưng ra cho toàn bộ những người may mắn ở Bar lúc này. Không phải ai cũng kìm lòng được trước vẻ đẹp đó, luôn xuất hiện những kẻ muốn tiếp cận Sunmi khiến Yuri cũng phải bận rộn canh chừng cả việc này. Đứng cách Sunmi một khoảng vừa tầm mắt, Yuri luôn âm thầm loại bỏ những kẻ đó trước khi chúng muốn phá hủy tâm trạng tốt của cô ấy.
Hôm nay cũng vậy, Yuri mãi ngắm nhìn Sunmi mà chậm trễ để ý đến có một nam nhân đang lại gần cô ấy. Yuri lướt đến giữ tay hắn nhưng chậm một bước, hắn đã kịp chạm qua Sunmi. Sunmi lập tức quay đầu nhìn cô cùng tên nam nhân cũng đang ngớ người, gương mặt bừng sáng ấy bỗng tối sầm lại rồi bỏ đi. Họ làm Sunmi mất hứng rồi?
Nhưng ánh mắt của Sunmi vừa rồi, là mong đợi rồi lại thất vọng sao?
Yuri thất thần nhìn hình dáng Sunmi cô độc bước đi xa dần, tên nam nhân bị cô giữ lấy tay lúc này vùng vẫy khó khăn mới làm tỉnh lại Yuri. Yuri quay đầu giải thích cho hắn hành động của cô rồi nhanh chóng đuổi theo Sunmi.
"Đừng lại gần, cô ta nguy hiểm lắm đấy"
_______
Sunmi kia rồi, cô trở về căn biệt thự của Seulgi, ngồi bên bàn tròn thiết kế tinh xảo cạnh hồ bơi, bóng trăng rọi dưới mặt hồ phản sáng khắp không gian rộng. Hình bóng Sunmi ngồi ở góc tối càng thêm cô độc, bàn tay xinh đẹp lắc đều ly rượu đầy. Một bên gương mặt xinh đẹp trong bóng tối che khuất không rõ mang cảm xúc gì.
"Cô...cùng ngồi xuống đi" _ Sunmi hướng đến Yuri đứng cách đó không xa nhàn nhạt ngỏ lời mời.
"Sao thế? Dù sao tôi cũng là một kẻ đáng thương chỉ còn sống được khoảng thời gian ngắn ngủi, cô cũng không thể tâm sự cùng sao?" _ Đôi môi đỏ mọng căng giãn, khóe môi nhếch lên thành nụ cười. Yuri ban đầu còn khó hiểu nên ngập ngừng, nhưng lúc này cô ngồi xuống đối diện Sunmi
"Vẫn còn để ý lời nói đó sao"
"Nhờ câu đó của cô mà tôi mới tỉnh ngộ. Tôi đã yêu bản thân mình gần cả cuộc đời, sau đó tôi cố thử yêu một người khác...rốt cuộc thì muốn vui vẻ thì tôi vẫn nên tự yêu lấy mình thôi."
Hình ảnh Sunmi luôn bất cần, vui vẻ tận hưởng đột nhiên lại u uất sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác, nhất định khiến người khác phải có cảm giác đau lòng khi nhìn thấy. Yuri chỉ im lặng lắng nghe Sunmi nói thêm vài câu lại cầm lên ly rượu muốn uống.
"Đừng uống nữa, cô đã uống liên tục nhiều ngày rồi." Yuri ngăn lấy bàn tay đang cầm ly rượu. Sunmi vừa rồi đã đi không vững, Yuri sợ là cô thực sự đã quá sức rồi
"Phải nhỉ, tôi cảm thấy hơi choáng váng rồi"
Sunmi loạng choạng bước ra khỏi chỗ ngồi, nắm giữ thanh ghế làm điểm tựa, tay chống đỡ phần trán, hàng lông mày nhíu chặt ngăn hình ảnh đảo lộn trước mắt.
Yuri nhìn thấy Sunmi đến đứng còn không vững, cô bế ngang cơ thể cao gầy kia, Sunmi cũng không từ chối sự giúp đỡ mà yên ắng trên tay cô.
"Để tôi giúp cô về phòng nghỉ ngơi"
Sunmi thở ra một hơi, cơ thể thả lỏng tựa đầu vào cánh tay Yuri, ánh mắt mang theo ý cười không hề che giấu nhìn Yuri cùng nụ cười nhếch nhẹ. Tình cảnh lúc này trông Sunmi không khác gì hồ ly câu nhân đang đắc ý còn Yuri là miếng mồi sập bẫy.
"Vậy phiền cô rồi"
Trên đường đi Yuri cố gắng không đối diện với ánh mắt quá sức khoa trương sự câu dẫn, đến khi về đến phòng, đặt Sunmi nằm xuống giường lớn, Yuri không có cách nào tránh khỏi việc nhìn thẳng vào Sunmi.
Dây áo mỏng manh từ lúc nào đã trượt khỏi bờ vai mảnh khảnh, cặp ngực trắng trẻo lấp ló dưới lớp váy xộc xệch, cánh tay Sunmi cố tình ôm hờ trước ngực khiến kích cỡ no đủ rõ ràng hơn khi vừa nằm xuống. Hình ảnh này nếu là kẻ khác chỉ sợ là không thể kìm lòng được, dù chết cũng muốn lao vào. Ánh mắt của Sunmi lúc này càng phô trương ý cười cùng soi xét thì Yuri càng không muốn để lộ bất kì cảm xúc nào khiến Sunmi có thể đắc ý. Yuri thầm nghĩ mình tập quen với người phụ nữ nguy hiểm này thôi.
"Cô nghỉ ngơi đi"
Yuri vừa muốn thẳng người dậy rời đi thì bị Sunmi nắm lấy cổ áo kéo gần trở lại, hơi thở ấm nóng cùng đôi môi đỏ mọng mấp máy gần như chạm với môi Yuri
"Cận vệ cả đời không được phép tồn tại bất kì ham muốn nào, không phải sẽ rất nhàm chán sao?"
Sunmi cười càng thêm lóa mắt rồi buông ra Yuri đang thất thần.
Yuri cô chưa từng có bất kì tình cảm, cảm xúc nào với nam hay nữ, nên cô vẫn luôn cho rằng đó là điều tự hào của một cận vệ Quân Đoàn. Nhưng sâu thâm tâm cô vừa rồi khi nhìn thấy hình ảnh Sunmi quá sức quyến rũ, chính cô cũng phải công nhận mình đã ra sức chối bỏ ham muốn muốn được chạm vào cơ thể kia.
Dù biết Sunmi là người có những mưu tính nguy hiểm và ý đồ không yên phận rõ ràng không hề giấu diếm nhưng Yuri không biết liệu mình có thể tỉnh táo trước Sunmi đến khi nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro