Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Ôn Tử Thanh bị Trình Dã vác một chân lên vai, một chân khác bị cậu đè dưới thân, miệng lỗ hồng nhạt bị kéo lộ ra, không nhịn được mà co rút.

"Trình Dã, không được..."

Chân Ôn Tử Thanh đè trên vai Trình Dã, cả hai người đều trắng, nhưng Ôn Tử Thanh lại trắng như một vật báu ngọc thạch vô giá, một chút tỳ vết cũng không có, trắng đến mê người, trắng khiến người ta muốn phạm tội. Mà Trình Dã là kiểu trắng như bao người, có thêm mũi cao mắt cười anh tuấn, cũng thật sự quyến rũ.

Màu trắng của dã thú cùng sắc ngọc của yêu tinh, gắt gao quấn chặt bên nhau, dã thú hạ gục yêu tinh, nhéo cằm yêu tinh không ngừng hôn hít, yêu tinh quá mĩ vị, dã thú bất tri bất giác mà đánh mất trái tim, mất luôn móng vuốt, chỉ nguyện phủ phục dưới chân yêu tinh, liếm láp thân hình hoàn mỹ của yêu tinh.

"Sao lại không được, Thanh Thanh mềm như mèo vậy, làm thế nào cũng ra một tư thế xinh đẹp thôi."

Trình Dã sờ đủ rồi, khuếch trương xong lôi ra sợi chỉ bạc bôi lên đầu vú Ôn Tử Thanh, khiến đầu vú dựng đứng lên, như là muốn vẫy tay cầu xin Trình Dã vuốt ve chúng nó.

Trình Dã càng không làm.

Ôn Tử Thanh không được trấn an đầu vú, tự mình đưa tay lên xoa bóp.

"Thanh Thanh muốn sướng thì không thể chỉ xoa được, anh muốn nó ra sữa đúng không?"

Trình Dã chỉ nhìn và cười, lại cho thêm một ngón tay vào trong, Ôn Tử Thanh ngạc nhiên mà rùng mình, chậm rãi kéo chăn qua lặng lẽ che đầu lại, còn có ý đồ kéo chăn xuống che đi lồng ngực hồng nhạt.

Trình Dã nhìn động tác nhỏ của Ôn Tử Thanh, cầm lấy quả mận trên bàn cắn một ngụm, chua đến mức nước mắt cùng tinh dịch của cậu đều muốn trào ra.

"Thanh Thanh có muốn ăn dưa hấu không nào?"

Lưỡi Trình Dã bị chua làm thắt lại, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện ra sơ hở, nhưng Ôn Tử Thanh lại bỏ qua không biết gì, nghe tới dưa hấu luôn quan trọng hơn dương vật Trình Dã sắp thọc vào anh, chậm rãi từ ổ chăn nhô đầu ra, lộ ra một đôi mắt long lanh nước, giống con thú nhỏ đòi ăn, "Muốn... muốn ăn..."

Trình Dã buông chân Ôn Tử Thanh ra, cúi người truyền mận chua nhét vào miệng Ôn Tử Thanh. Anh bị chua đẩy mạnh đầu lưỡi cậu ra nhưng không được, kêu lên một tiếng, nước mắt trào ra vì chua, đôi mắt từ hồng chuyển sang đỏ bừng.

"Lúc trước lấy một mâm quả mận làm lời cảm ơn, đây là sự trừng phạt đến trễ."

Trình Dã bị Ôn Tử Thanh bóp chặt cổ, niết có chút đau, cậu cuối cùng cũng buông tha anh, nhìn Ôn Tử Thanh phun ra mấy miếng mận nhỏ, vẻ mặt cười xấu xa vì thực hiện được âm mưu.

Ôn Tử Thanh le lưỡi, "Khi đó... tiền chỉ đủ mua mận thôi, màu xanh màu cam màu đỏ đều có, hương vị mùa hè đều ở quả mận, đưa em toàn bộ mùa hè mà em còn không cần."

Trình Dã lui về sau, vác chân Ôn Tử Thanh lên vai lần nữa, "Cho nên đây là đáp lễ của Trình Dã, trả cho anh một người yêu thương anh, còn trả cho anh một con cặc bự có thể làm anh rên rỉ không ngừng."

Ôn Tử Thanh không kịp cảm động, con sói đã chui vào cơ thể anh, bắt đầu đấu đá lung tung.

Trình Dã dễ như trở bàn tay tìm được điểm mẫn cảm của Ôn Tử Thanh, cứ nhằm vào đó mà nện, quy đầu đẩy ra tầng tầng lớp thịt ruột, chen vào thiên đường, dùng sức ôm lấy sung sướng.

"A... a... sướng... Trình Dã to quá..."

Ôn Tử Thanh quá dễ dàng thỏa mãn, đâm vài cái đã mềm eo, cũng không thèm xấu hổ, ưỡn ngực đón ý nói hùa với Trình Dã.

"Không được xoa... anh phải bóp chứ, anh xem vú anh khác gì bánh trôi..."

Trình Dã thở hổn hển đưa đẩy, còn không quên dặn dò Ôn Tử Thanh đùa bỡn đầu vú như thế nào để đạt được khoái cảm.

"Ha... Trình Dã... Trình Dã... em hút nó được không... nó cứng quá... a... em cũng cứng quá... sướng... chịch... dùng sức chịch..."

Ôn Tử Thanh luyến tiếc Trình Dã rút ra, lại luyến tiếc hai viên đậu đỏ trước ngực, a a ư ư nói không có đầu đuôi, giống như uống sau đến mức hồ đồ rồi.

Trình Dã buôn chân Ôn Tử Thanh ra, để chân anh bên eo sườn mình, túm người vào lòng, dương vật thọc vào càng sâu, một chút kích thích cũng làm bé chim của Ôn Tử Thanh rỉ ra mấy giọt tinh dịch.

Trình Dã vận sức, khom lưng cắn đầu vú Ôn Tử Thanh, càng ra sức đâm vào rút ra. Ôn Tử Thanh bắt lấy tóc Trình Dã, tiếng rên rỉ vui sướng càng lúc càng lớn, "Trình Dã... cặc cứng quá... thật lớn... sướng... Thanh Thanh bị... bị đâm hỏng rồi..."

Trình Dã dùng tay nhéo ra một miếng thịt, há mồm ngậm lấy, một vòng lại một vòng đảo quanh, nước miếng thấm ướt lồng ngực phấn hồng của Ôn Tử Thanh, hai bên cậu đều hút đủ, cười nhìn chúng sáng lấp lánh nước, "Thanh Thanh chảy sữa... thật ngọt!"

Ôn Tử Thanh há miệng, bị đâm cho tinh thần hoảng hốt, nghe được những lời này của Trình Dã, anh duỗi tay lên sờ, đại khái do bị chịch sâu quá, hoa mắt, anh nghẹn ngào vài tiếng, bắt đầu khóc lên, "Trình Dã... em hút anh ra sữa rồi... anh biến thành phụ nữ... hu hu... anh không muốn thành phụ nữ... anh không muốn chảy sữa..."

Trình Dã không hiểu sao Ôn Tử Thanh lại khóc dữ vậy, quá buồn cười, cậu bế người lên khiến côn thịt đi vào càng sâu, Trình Dã thoải mái thở ra một hơi, Ôn Tử Thanh lại co rút một lần nữa, bé chim chảy tinh dịch ra làm ướt bụng Trình Dã.

Trình Dã xoa tay Ôn Tử Thanh, lau nước mắt cho anh, thật cẩn thận nâng mặt tiểu tổ tông lên, hôn xuống lông mi ướt nhẹp nước mắt, "Lừa anh thôi, là nước miếng của em, đây, anh xem."

Trình Dã sờ vào ngực Ôn Tử Thanh để anh thấy rõ, anh đột nhiên không còn chỗ dung thân, vốn dĩ khuôn mặt đang trắng hồng giờ đây đỏ bừng như cà chua.

Trình Dã bị dáng vẻ này của Ôn Tử Thanh câu mất hồn, ôm eo Ôn Tử Thanh, hung hăng kích thích bên dưới, "Thanh Thanh, em dùng cặc cắm hư anh được không?"

"Được... Trình Dã cắm hư... chỉ cho Trình Dã chịch hư..."

Eo Ôn Tử Thanh mềm ra, cậu bị đâm xóc nảy phải bám vào vai Trình Dã, dúi đầu vào cổ cậu, mái tóc mềm mại cọ ngứa Trình Dã. Cậu nâng cằm Ôn Tử Thanh cùng nhau hôn môi, trong mắt anh ánh lên nước mắt, trong suốt diễm lệ chiếu vào Trình Dã.

Anh là của cậu. Anh chỉ có thể là của cậu, bất luận biến thành tình huống nào khác cũng làm cậu phát điên.

"A... chịu không nổi... Trình Dã sâu quá..."

"Thanh Thanh chặt quá... mở mắt ra... nhìn em bắn..." Trình Dã nhìn khuôn mặt trầm mê của Ôn Tử Thanh, ra lệnh anh mở mắt ra, cậu muốn anh nhìn dáng vẻ cao trào của cậu, muốn anh nhớ rõ, người đàn ông có thể chịch anh chỉ có thể là cậu.

Ôn Tử Thanh ngoan ngoãn mở mắt, ngón tay mảnh khảnh trên vai Trình Dã cuộn tròn lại, đôi chân cong lên trên nền xanh sẫm của chăn đệm, xinh đẹp trắng nõn.

Con ngươi bị ánh nước gột rửa, chỉ còn tình yêu thuần túy bao vây, chỉ cần bị đôi mắt này nhìn, Ôn Tử Thanh chỉ gọi giường một tiếng chồng ơi cặc to sướng quá là cậu đã bắn tinh dịch vào nơi sâu nhất của Ôn Tử Thanh, dư vị cao trào khiến anh co rút như cũ, tiếng rên rỉ nhợt nhạt như tiếng mèo kêu.

Trình Dã vỗ vỗ mông tròn trịa của Ôn Tử Thanh, cười khẽ, "Như những gì anh yêu cầu em kia, sao anh có thể bỏ được em chứ, dùng bài tập để uy hiếp em ư? Không phải là tự tra tấn mình sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan