Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Trình Dã cùng Ôn Tử Thanh cuộn người trong chăn, nhìn tiền rải rác trên giường chỉ có 1 vạn 2, không cam lòng dựa vào đầu giường, Trình Dã đếm lại một lần nữa, vẫn chỉ là 1 vạn 2.

"Kỳ quái, ba mẹ em sao không để lại nhiều tiền thừa một chút?" Trình Dã gãi gãi đầu, không nghĩ rằng một năm có 4 vạn tệ là không đủ dùng.

"Em mua dịch bôi trơn 200, mua nút bịt hậu môn 147, mua tai thỏ hết 56..." Ôn Tử Thanh lấy hóa đơn anh giấu đi ra đọc cho Trình Dã nghe, cuối cùng cũng đọc xong một hàng dài, nói, "Em mua đồ dùng trên giường đã hết 5000 tệ, lấy cái này chứng minh, em chính là kẻ xấu xa tinh trùng thượng não!"

Trình Dã véo cái mũi thanh tú của Ôn Tử Thanh, kề sát tới liếm lên mặt non mềm của anh, "Thanh Thanh sao có thể nói em như vậy? Em cũng chỉ vì hạnh phúc của chúng ta thôi, sao tới chỗ anh lại thành tên khốn tội ác tày trời rồi?"

"Em không chăm chỉ đọc sách thì chính là tên khốn! Anh mới không cần ở bên em!" Ôn Tử Thanh tức giận nghiêng đầu đi, không cho Trình Dã chạm vào anh.

Trình Dã ôn tồn nói, "Không phải em không muốn đọc mà em học không vào, giáo viên dạy chẳng khác nào niệm kinh, một chút em cũng không nghe vào."

Ôn Tử Thanh nhanh chóng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trình Dã, lại nhanh chóng quay đầu đi, "Anh có thể phụ đạo cho em, em có nghe không?"

"Em học không vào, đổi là ai cũng không vào đâu... A? Hả? Thanh Thanh dạy em sao? Thật đúng là tốt quá!" Trình Dã ôm người vào lòng xoa lấy xoa để, cười hôn đôi môi mềm mại của Ôn Tử Thanh.

Ôn Tử Thanh giãy giụa chui ra khỏi ngực cậu, "Dù gì anh cũng là học sinh tốt nghiệp cấp 3, chỉ cần không phải là kiến thức đại học, anh sẽ..."

Bị người ta xem như rác thải, dùng xong thì thành rác rưởi vô dụng, nên đối đãi như thế.

Nhưng anh không phải rác rưởi, mà là người sống sờ sờ, làm con trai họ 10 năm, tranh quyền đoạt thế kết thúc thì anh liền trở nên vô dụng.

Anh còn nhớ rõ, anh bắt lấy gót giày của người phụ nữ, nói rằng hãy xem thư báo trúng tuyển của con, lại liếc mắt một lần, mưa làm ướt mái tóc đen nhánh của anh, nước mưa dính vào mặt khiến anh giống một tên ăn mày đáng thương.

Người phụ nữ dời chân đi, không chút do dự đạp lên mắt cá chân Ôn Tử Thanh, giọng nói của ả như nữ quỷ chui ra từ bóng tối, ả nói, mệnh của mày đến đây là kết thúc được rồi, đại học cái gì, tương lai cái gì, mày xứng sao?

Hóa ra con người không thể trước sau như một, hóa ra người mẹ hiền lành dịu dàng có thể sau một đêm biến thành lệ quỷ đòi mạng.

Anh rất ngoan, anh vẫn luôn rất ngoan, không có uy hiếp gì tới bọn họ, nhưng anh không biết rằng ngay từ ban đầu, anh đã không được xem là thành viên của gia đình này.

Ôn Tử Thanh nghĩ, thống khổ lâu dài như rét tháng 3 đột nhiên ập tới không kịp dự phòng, làm người ta chỉ muốn trốn vào một nơi yên tĩnh, ấm áp, hồi ức mùa xuân vốn dĩ nên có cơn gió ấm áp, vốn nên có ánh nắng chính ngọ tươi sáng.

Anh chui vào lòng Trình Dã, dán lỗ tai lên ngực cậu, nghe tiếng tim đập bồng bột hữu lực, "Trình Dã, em đọc sách thì lớn lên ra ngoài mới có thể kiếm tiền, em giúp anh, giúp anh đi mà..."

Ôn Tử Thanh vừa mềm mại vừa dịu dàng, nhưng không phải ai đạp anh một cái là anh có thể nén giận nuốt lại, tránh né đau khổ thì vĩnh viễn cũng trốn không thoát.

Trình Dã đẩy Ôn Tử Thanh ra, duỗi tay lau khóe mắt ẩm ướt của anh, thấp giọng nói, "Thanh Thanh, lúc đầu em ngóng trông anh có thể cầu xin em như thế này, anh đâu thể gặm nhấm thống khổ một mình được? Chỉ cần anh nguyện ý tin tưởng, nguyện ý với kế hoạch tương lai cùng em, em yên tâm rồi."

Ôn Tử Thanh mở to đôi mắt dầm dề, nhìn Trình Dã, "Có sao? Có thể chứ?"

Tương lai, thoát ra, đối kháng.

"Có thể, Thanh Thanh." Trình Dã sờ mặt Ôn Tử Thanh, "Chúng ta chỉ có đối phương, liều mạng vì đối phương, anh nguyện ý phản kháng, em cầu còn không được, Thanh Thanh của em..."

Trình Dã chôn đầu cọ tới cọ lui trên cổ Ôn Tử Thanh, không an phận cắn hầu kết của anh, "Thanh Thanh không khổ sở, chúng ta làm chút chuyện vui sướng được không?"

Ôn Tử Thanh nắm lấy dương vật nóng như lửa đang muốn cắm vào giữa hai chân mình của Trình Dã, đôi mắt đỏ lên vì khóc lóe sáng, "Từ giờ trở đi, làm xong bài tập giáo viên cho thì để em bắn 1 lần, bài thi tiến bộ 10 bậc sẽ làm em bắn 3 lần, thi được lên lớp 12 sẽ cho em cắm anh ngủ, thi đậu đại học anh sẽ mặc tất chân cho em chơi dã chiến, như thế nào?"

Trình Dã thèm khát liếm liếm môi, cười, "Được đó Thanh Thanh, anh sớm có mưu đồ này có phải không? Em không lạ gì điệu bộ này của anh, đêm nay nhất định phải làm! Lời anh nói ngày mai có hiệu lực, em mặc kệ, em ở mặt trên, nghe em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan