Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

"Ôn Tử Thanh?"

Trình Dã cầm cặp sách và áo khoác đồng phục, áo sơ mi trắng thấm mồ hôi, đẩy cửa khắp nơi cũng không tìm thấy Ôn Tử Thanh.

"Thanh Thanh anh ở đâu?"

Trình Dã lại gọi một tiếng, tủ quần áo đột nhiên truyền ra tiếng động.

Nhà Trình Dã không nuôi mèo, cũng không nuôi chó.

Chỉ có bé đáng thương cậu nhặt về.

Cậu bước nhanh đến trước tủ quần áo, kéo cửa ra, thân ảnh màu trắng gầy yếu của Ôn Tử Thanh cuộn ở bên trong đập vào mắt.

Anh co đôi chân tuyết trắng lại, ngửa đầu hơi thở phì phò, nghiêng người dựa vào y, chiếc áo thun màu trắng của Trình Dã quá to, dưới lớp áo trống rỗng có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp lộ ra.

Trong tăm tối có ánh sáng, Ôn Tử Thanh đẹp mê người, tỏa sáng diễm lệ, lệ chí đỏ thắm như là đầu quả tim của Trình Dã.

"Sao anh lại trốn đi?"

Trình Dã ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ bé đáng thương của cậu.

"Anh không muốn đi... dã ngoại... mất mặt lắm..."

Ôn Tử Thanh rất thích việc Trình Dã sờ mặt anh, rõ ràng anh trên cơ nhưng luôn thích ỷ lại vào cậu, tập mãi thành thói quen với việc chờ cậu an ủi.

Anh biết Trình Dã sẽ không bắt anh làm những việc mình không thích, nhưng anh thích như vậy, thích làm Trình Dã đau lòng, làm cậu không rời khỏi anh được.

Trình Dã nhìn Ôn Tử Thanh lã chã chực khóc, đau lòng chạm lên đôi mắt phiếm hồng, "Thanh Thanh đừng khóc, không đi nữa, em nói giỡn thôi."

Ôn Tử Thanh mở hai tay với Trình Dã, nín khóc mỉm cười, "Trình Dã... muốn ôm một cái."

Trình Dã vớt người ra từ tủ quần áo, Ôn Tử Thanh duỗi cánh tay thon dài treo trên cổ Trình Dã, dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu, "Có thể... làm ở nhà, bên ngoài không được..."

Trình Dã cúi đầu mổ một cái lên môi Ôn Tử Thanh, vòng tay ra sau thắt lưng anh, một đường đi xuống, sờ đến cái đuôi xù xù lông, "Nghe Thanh Thanh, Trình Dã yêu Thanh Thanh nhất..."

"Em không cần... a..."

Ôn Tử Thanh nói được một nửa thì bị đầu lưỡi nóng bỏng như ngọn lửa của Trình Dã chặn miệng.

"Thanh Thanh, anh nhìn lỗ đít của anh xem, thật lợi hại, một giọt cũng chưa chảy ra..."

Trình Dã nâng tay lên, tinh dịch đặc sệt từ khe hở ngón tay tay cậu rơi xuống, tích tụ trên bụng dưới trắng nõn của Ôn Tử Thanh.

"Trình Dã... chảy ra rồi... đều không có..." Ôn Tử Thanh sờ tay vào lỗ nhỏ, không thấy đuôi thỏ đâu, thật sự là một ngón tay của anh là không đủ, anh lại cho thêm một ngón vào, "Chặt quá... thoải mái..."

Trình Dã ngồi bên cạnh Ôn Tử Thanh, nhìn anh dùng ngón tay thủ dâm, chậm rãi thọc vào rút ra, thấp giọng rên rỉ nhàn nhạt.

"Thanh Thanh tự mình dùng tay được không?" Anh nắm lấy đầu vú Ôn Tử Thanh, nhẹ nhàng vân vê, nhét áo vào miệng anh, "Làm tốt thì thưởng cho anh một cây cặc bự."

"A... anh không được... muốn Trình Dã... muốn em..."

"Muốn em làm gì?"

Tay Trình Dã bóp một cái, cả người Ôn Tử Thanh run rẩy, bờ mông trắng sốt ruột run run, cái miệng bên dưới lúc đóng lúc mở mà chảy nước, "Muốn em... cặc bự... cho anh... Trình Dã cho anh... cho anh..."

"Bé đáng thương... Chỉ có anh biết cách làm em vui." Trình Dã cởi quần đồng phục ra, duỗi tay dọc theo chân Ôn Tử Thanh hướng lên trên, nụ hôn di chuyển từ ngón chân anh kéo dài đến đùi trong, dừng lại ở bé chim bán cương. Cậu há miệng nhẹ nhàng cắn, dưới hai chân Ôn Tử Thanh ngẩng đầu lên nhìn vẻ ngượng ngùng của anh, "Em giúp anh chăm sóc nó, bé đáng thương."

"A..."

Ôn Tử Thanh kêu một tiếng mềm như bông, hai chân đè lên đầu vai Trình Dã, như cành liễu xanh lơ sinh ra từ đôi chân, tỏa ra chất dẫn dụ cầu hoan với cậu.

"Ha..."

Ngón tay trắng nõn của Ôn Tử Thanh nắm chặt tóc Trình Dã vì khoái cảm bắn tinh, da đầu của cậu bị kéo đến tê dại, thế là cậu cắm ngón tay vào lỗ sau của Ôn Tử Thanh, thổi mạnh vài hơi thăm hỏi vách trong.

"Ngứa... Trình Dã ngứa..."

Ôn Tử Thanh hướng mông mình về phía Trình Dã, duỗi tay tự kéo chân mình lên, tặng hoàn toàn bản thân cho cậu.

"Thanh Thanh. anh thật xinh đẹp, em cho anh liền đây, đều cho anh."

Trình Dã gác hai chân Ôn Tử Thanh lên vai, cúi xuống giữ chặt bả vai anh, vươn đầu lưỡi đỏ tươi vào cái miệng nhỏ phấn nộn của anh, mầm mống thô to dưới thân theo dâm dịch chậm rãi cắm vào lỗ nhỏ, một sâu một nông mà nghiền nát.

"Nhanh lên... nhanh lên..."

Ôn Tử Thanh mở to đôi mắt mê ly, chân mềm nhũn rũ xuống, đôi tay bám vào tấm lưng trần của Trình Dã, ngây ngô cào ra vài đường, như màu đỏ của mùa hè rực lửa.

Cào Trình Dã, cũng thèm muốn Trình Dã.

Trình Dã ngậm lấy môi Ôn Tử Thanh, tràn đầy sắc tình cắn một ngụm, lại liếm một chút, "Cặc em cắm anh có sướng không hả?"

"Sướng... sướng... chỉ cần là em... gì cũng thích..."

Ôn Tử Thanh vươn đầu lưỡi tới, cuốn lấy chiếc lưỡi Trình Dã muốn rút đi, "Ôm anh đi... muốn daddy Trình Dã..."

Trình Dã nhẹ nhàng cười cười, tốc độ dưới thân bắt đầu nhanh hơn, tinh hoàn theo đó đánh vào mông trắng của Ôn Tử Thanh, khiến nó đỏ lên rất nhanh, âm thanh bạch bạch rung động kèm theo tiếng Ôn Tử Thanh kịch liệt rên la, a a ư ư càng thêm dâm dục.

"Sao lại hư thế? Chịch nát anh có được không?"

Tiếng hít thở của Trình Dã càng ngày càng gấp gáp, giọng nói khàn khàn làm Ôn Tử Thanh muốn ngừng mà không được, ngực anh cũng theo tiết tấu làm tình của Trình Dã mà phập phồng, hai đầu vú như đuôi cá màu hồng, theo bờ ngực dao động mà lắc lư phập phù.

"Cắm hư... cắm hư... bé cưng Trình Dã dùng cặc chịch nát... chịch nát lỗ đít..."

Bé chim của Ôn Tử Thanh lại bắn ra vài sợi tinh dịch loãng, giống khóe miệng không kiểm soát được nước, dính dính nhớp nhớp muốn Trình Dã nhanh hơn.

Trình Dã xoa mông Ôn Tử Thanh, vòng eo phát động đột nhiên dùng lực, tinh dịch được tinh hoàn nặng trĩu chứa chấp chính xác bắn ra toàn bộ, chôn ở nơi sâu nhất trong Ôn Tử Thanh, cậu rút ra dương vật đã phun xong tinh tử, một luồng tinh sền sệt theo đó trào ra xối xả.

Trình Dã lau một cái đưa lên miệng, cúi người xuống đưa vào trong miệng Ôn Tử Thanh, xấu xa cười khiến người ta trầm mê, mặc cậu đùa giỡn.

"Ngọt, Trình Dã là ngọt ngào của anh." Ôn Tử Thanh nhẹ nhàng nuốt xuống, ngồi dậy gục lên Trình Dã, đè trên người cậu hôn môi, "Nước miếng anh ăn, dương vật anh ăn, tinh dịch anh cũng ăn, em phải nhớ kỹ anh, vĩnh viễn không được ném anh xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan