Chương 3
"Muốn hay không?"
Trình Dã rút ngón tay ra, dựa vào đầu giường ngồi xuống.
Lỗ sau đột nhiên trống rỗng, Ôn Tử Thanh mê say trong hương vị ngày hè phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Trình Dã, nhẹ giọng kiên định nói, "Muốn."
"Chính mình tới, tự mình động."
Trình Dã mở chân ra, cho Ôn Tử Thanh nhìn dương vật thô to đang dựng thẳng giữa hai chân cậu, tỏ vẻ hoan nghênh Ôn Tử Thanh.
Ôn Tử Thanh chậm rì rì buông song sắt ra, chuyển qua bên người Trình Dã, ngoan ngoãn đỡ lấy đầu vai cậu, muốn ngồi xuống.
Anh không duỗi tay đỡ côn thịt Trình Dã mà khó nhịn cọ xát khắp nơi, tìm kiếm thứ đồ làm lỗ nhỏ của anh sung sướng.
Sượt qua một chút, miệng huyệt bị kích thích nhẹ nhàng co rúm lại, cái miệng nhỏ được Trình Dã nuôi dưỡng bắt đầu tự bôi trơn chính nó.
"Tìm không thấy... vào không được mà..."
Ôn Tử Thanh lặng lẽ liếc biểu tình của Trình Dã, thấy cậu gắt gao nhìn chằm chằm mặt mình, anh sợ tới mức lập tức dời mắt đi, còn không ngừng đong đưa mông.
Trình Dã bị bộ dáng ngốc manh này xâm chiếm, nghẹn đến mức vừa khó chịu vừa buồn cười, cậu duỗi tay nâng mông trắng nõn của Ôn Tử Thanh lên, thấp giọng giả vờ đe dọa, nói, "Anh cầm chắc nó, em giúp anh đút vào, làm không xong thì em sẽ chịch anh mất khống chế đấy."
Ôn Tử Thanh bĩu môi, cánh tay mảnh khảnh di chuyển xuống dưới, nắm lấy dương vật nóng bỏng, hạ mệnh lệnh, "Được rồi... em làm đi, anh cầm cho."
Trình Dã nắm chặt eo Ôn Tử Thanh, chậm rãi ấn xuống, Ôn Tử Thanh cảm nhận được quy đầu cực nóng đang đứng vững đầy khoái cảm, anh nhỏ giọng rên rỉ, mông mẩy lắc lư làm côn thịt đi vào càng sâu.
Cắm được một nửa, anh liền cảm giác như miệng huyệt của mình bị xé rách, anh bất động, thật cẩn thận di chuyển trên dưới.
"Thanh Thanh, không chạm vào điểm dâm của anh thì sao sướng được?" Trình Dã cúi đầu nhìn một nửa người anh em còn lộ ra bên ngoài, nắm lấy eo Ôn Tử Thanh, ngửa đầu cong môi cười.
"Quá lớn..." Ôn Tử Thanh nhẹ giọng nói, "Ăn không vào..."
"Trước kia anh có thể, sao bây giờ lại không được? Anh không ngoan..." Trình Dã đột nhiên ấn xuống, Ôn Tử Thanh lập tức la lên một tiếng, mềm nhũn trước ngực Trình Dã.
"Động đi, Thanh Thanh."
Trình Dã ngẩng đầu ngậm đầu vú Ôn Tử Thanh, cố ý há miệng để lại dấu răng to nhỏ xung quanh, sau đó mới chậm rãi mút vào.
Ôn Tử Thanh ôm đầu Trình Dã, nghe lời động đậy lên xuống, như lời Trình Dã đã nói, anh không thể cọ đến điểm mẫn cảm của mình. Anh từ nhợt nhạt thọc ra đút vào biến thành nâng mông cao lên rồi ngồi xuống thật mạnh, nuốt vào nguyên cây lại nhổ ra nguyên cây.
"To quá... Trình Dã... cắm anh sướng... cặc bự của em giỏi quá..."
Ôn Tử Thanh sướng rồi, ý thức của anh bắt đầu hỗn loạn, khoái cảm của anh thành thật theo lời nói tuôn ra.
Trình Dã gặm cắn trước ngực anh, hôn ra một mảnh anh đào, cậu cảm giác như trên người Ôn Tử Thanh có vị ngọt, ngọt đến mức khiến dương vật cậu không thể mềm xuống, mỗi một lần đều cứng rắn làm Ôn Tử Thanh sướng lên tiên.
"Thanh Thanh cũng giỏi lắm, sướng thì kêu, rên to lên đi anh, gọi chồng..."
Trình Dã nắm lấy bé chim phía trước của Ôn Tử Thanh, cười dâm dê.
"Chồng ơi... Trình Dã là chồng của anh... Chồng có cặc to, cặc to nhất cắm vào... Thanh Thanh chết mất... Thanh Thanh muốn mỗi ngày đều được chịch đi ngủ, mỗi ngày được bọc lấy cặc bự.... a..."
Trình Dã chịu không nổi biểu tình vừa thanh thuần vừa quyến rũ xinh đẹp này của Ôn Tử Thanh, cậu ấn cổ của anh xuống, hung hăng cướp đoạt không khí thơm ngọt trong miệng Ôn Tử Thanh, đầu lưỡi khuấy đảo nghiêng trời lệch đất, càn quấy thuận theo.
"Trình Dã... Trình Dã, chịu không nổi... muốn bắn..." Ôn Tử Thanh không thở nổi, cố gắng quay đầu đi, ôm đầu Trình Dã, ngửa ra thở dốc, bé chim thanh tú bắt đầu phun nước sốt.
Trình Dã kích thích vòng eo, một lần nữa nện dương vật vào nơi sâu nhất, hưởng thụ sự bao vây ấm áp nhất.
"Không được, Thanh Thanh, không thể bắn." Trình Dã nâng mông Ôn Tử Thanh, kiên quyết rút côn thịt ra, từng luồng tinh dịch và dâm thủy rơi rớt xuống, mùi tanh trong ngày hè lan ra.
Ôn Tử Thanh khó chịu nâng mặt Trình Dã lên, lung tung cầu xin, "Để anh bắn được không... Trình Dã... chồng ơi... để cặc em làm anh bắn đi mà... mạnh lên, em chịch lỗ đít anh mạnh lên được không..."
"Thanh Thanh, mang thai em bé của em được không? Chồng sẽ bắn cho bụng anh tràn đầy con cháu luôn, sinh em bé cho em, sinh không được thì làm tiếp, anh nhé?"
"Sinh... em sinh... sẽ sinh cho em mà, em cắm... em cắm vào đi, bắn đầy, làm nó phồng lên, làm nó sinh em bé... muốn cặc... muốn cặc của chồng..."
Ôn Tử Thanh khó chịu duỗi tay loát động chính mình, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, lệ chí màu đỏ được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mà tỏa sáng. Trình Dã chịu không nổi dụ hoặc, tiến tới hôn hôn, ấn người ra, để hai chân anh lên trước ngực, đột nhiên va chạm, có dâm dịch làm ướt sẵn nên chịch vào càng thêm trôi chảy, Trình Dã thoải mái thở dài.
Cậu đỉnh thân, một chút lại một chút nhanh chóng thọc vào rút ra, dương vật của Ôn Tử Thanh cọ trên bụng nhỏ, bị ma sát chảy nước ròng ròng, cọ đến điểm mẫn cảm của Ôn Tử Thanh mà anh tê rần từ lỗ nhỏ đến xương cùng, bàn tay trắng nõn nắm chặt đệm chăn màu xanh, rên rỉ, "A... Trình Dã... ah... anh yêu em..."
"Nói anh sướng, nói cặc bự đi, em thích nghe..." Trình Dã như cái máy đóng cọc, rút ra cả cây lại hung hãn đâm vào, tinh dịch tràn ra không ngừng kéo sợi trên mông Ôn Tử Thanh, không ngừng triền miên.
"Sướng... cặc Trình Dã thật lớn... a... cặc đâm anh sướng quá... thọc vào, dùng sức... anh muốn sinh con..."
Trình Dã hưng phấn nắm chặt cánh tay Ôn Tử Thanh, càng dùng lên nhiều lực nện cậu, hận không thể nhét cả người vào lỗ nhỏ ấm áp của Ôn Tử Thanh.
"A... quá nhanh... Trình Dã chậm..."
"Làm chết anh." Trình Dã sờ soạng mông đầy tinh dịch của Ôn Tử Thanh một phen, "Rõ ràng là rất sướng, hửm? Lại không thành thật, chịch chết em bé hư này."
"A... a... nhanh quá... Trình Dã chồng ơi... Thanh Thanh hỏng mất... ha... anh không phải bé hư... anh ngoan... ngoan mà..."
Khóe miệng Ôn Tử Thanh toàn nước bọt không ngừng chảy ra, giống lỗ sau lầy lội bất kham.
"Đủ rồi... bắn đủ rồi... trong bụng đều là của em..."
Ôn Tử Thanh cảm thấy trong cơ thể mình đều là tinh dịch sền sệt, khóc nức nở nhìn Trình Dã tiến công, một đợt tinh dịch đậm đặc bắn vào nơi sâu nhất bên trong tràng đạo của anh.
Trình Dã lấy ra một cái đuôi thỏ từ ngăn kéo, đem mũi nhọn nhét vào lỗ sau còn nở hoa của Ôn Tử Thanh, cúi người hôn môi anh, "Ngậm chặt nhé anh, một giọt cũng không được để rơi, ngày mai nghỉ, mang anh đi cắm trại dã ngoại, chúng ta đến bờ sông." Trình Dã liếm liếm hàm răng của Ôn Tử Thanh, trong con ngươi giảo hoạt phản chiếu bộ dáng mềm mại xin tha của anh, "Đến bờ sông thì làm tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro