Quả hồng bị gió thổi, thẹn thùng mà nhẹ nhàng lắc lắc lá cây.
Người đang dựa lên nó cũng vậy, khiến nó càng thêm xấu hổ.
"A..."
Ôn Tử Thanh bị đè trên thân cây, ngửa đầu hôn môi cùng Trình Dã. Mỗi lần hôn Ôn Tử Thanh, Trình Dã đều nhớ tới khi ăn kẹo bông hồi còn nhỏ, cắn một miếng thôi thì vĩnh viễn ăn không đủ, liếm vào miệng tất cả đầy sự ngọt ngào, mềm cực kỳ, cũng ngọt cực kỳ.
Ôn Tử Thanh treo tay trên cổ Trình Dã, rõ ràng muốn từ chối nụ hôn muốn anh chết chìm này, cuối cùng lại biến thành chủ động đón ý nói hùa.
"Muốn ôm sao? Hửm?" Trình Dã nếm đủ hương vị trong khoang miệng đỏ bừng kia, đứng dậy hỏi.
Ôn Tử Thanh hít thở đều trở lại, tiến gần lại Trình Dã, duỗi tay vuốt ve cằm Trình Dã, mị nhãn câu người, "Tùy người hái."
"Thanh Thanh... càng ngày càng quyến rũ."
Tay Trình Dã từ vạt áo thăm dò vào, dán da thịt hai người lại với nhau, nơi thân dưới phồng lên cũng gắt gao cọ xát, thậm chí một giây đụng vào nhau kia còn có xu hướng to lên một chút.
"Làm anh..." Ôn Tử Thanh tự mình ngậm lấy áo, bám vào Trình Dã thì thầm bên tai hắn, "Liếm chút đi mà, chồng ơi."
Trình Dã thừa nhận năng lực kiềm chế của mình quá yếu, hắn luôn yếu thế trước tiểu đáng thương Ôn Tử Thanh, khóc hu hu cầu chịch. Hiện tại quyền chủ động rõ ràng ở trong tay Ôn Tử Thanh.
Anh như quốc vương cao cao tại thượng, muốn Trình Dã thần phục với anh, muốn Trình Dã quỳ lạy anh. Mà Trình Dã cam tâm tình nguyện, cầu mà không được.
Trình Dã hôn dọc từ tai xuống, cắn một ngụm lên xương quai xanh, liếm mút đầu vú phấn hồng, tay chui vào trong quần nắm lấy dương vật đang bành trướng, sờ vào quy đầu sưng to mà nghiền ép.
"Em động đi mà... không cần cọ."
"Không phải anh rất sướng sao? Thanh Thanh, anh thật xinh đẹp, cho em sờ thêm được không?"
Trình Dã dùng đầu lưỡi khóa đầu vú Ôn Tử Thanh lại, phun ra nuốt vào quen thuộc. Ôn Tử Thanh nghĩ nếu mỗi ngày đều làm tình với Trình Dã, mỗi ngày đều cho hắn hút vú thì không tới một tháng, đầu vú anh sẽ phát dục lại mất. Có khả năng sẽ nhô lên một bọc nhỏ, miệng Trình Dã có thể vừa vặn ngậm lấy, hút nhiều lên, nói không chừng thật sự sẽ ra sữa.
"Vậy em ít nhất cũng giúp anh đi chứ." Ôn Tử Thanh nói đến là tủi thân, đỉnh đỉnh hông vào hắn, ngón tay có vết chai mỏng của Trình Dã sờ anh thật thoải mái.
Trình Dã nhẹ nhàng cười cười, chôn mình vào thân thể mềm mại của Ôn Tử Thanh, chỗ nào cũng hôn một lượt, tay nghe theo lời nói của anh, nắm thấy bé chim của Ôn Tử Thanh vuốt ve trên dưới. Hắn thích nắn vuốt đảo quanh quy đầu của anh, nhẹ nhàng cọ một chút thì thân thể của Ôn Tử Thanh sẽ mềm thêm một phần.
Mặt trời lúc này đã lên tới đỉnh đầu, ánh sáng xuyên qua lá cây lờ mờ rơi xuống, vòng sáng dừng lại trên da thịt tuyết trắng của Ôn Tử Thanh, giống một bức họa sóng nước lóng lánh. Trình Dã là một con chim nhẹ nhàng bay qua, ánh sáng chói mắt đó liền túm lấy hắn, khiến cho hắn trầm mê trong đáy nước.
Khóa kéo của Trình Dã đã bị Ôn Tử Thanh kéo xuống, thứ nóng bỏng kia nằm trong tay anh giật giật nổi cả gân xanh.
Nó cho Trình Dã biết, nó có bao nhiêu khát vọng với Ôn Tử Thanh, muốn đi vào cơ thể xinh đẹp của Ôn Tử Thanh, muốn làm Ôn Tử Thanh kêu rên liên tục.
"Muốn, anh Trình Dã, không dùng sao?" Ôn Tử Thanh cởi quần đùi ra, ngồi xổm xuống hôn hôn dương vật đỏ tím của Trình Dã, há miệng liếm một vòng với bộ dáng diễn xuất thiên chân vô tà.
Trình Dã sờ sờ đỉnh đầu Ôn Tử Thanh, nói, "Cho anh trai mông của em, cặc anh cho em liếm đủ, hầu hạ tốt thì anh sẽ địt em hóa thành nước luôn."
wattpad ppunrpale0102
Ôn Tử Thanh ấn Trình Dã xuống làn cỏ, quỳ ghé vào phía trên hắn, há miệng nuốt vào dương vật của Trình Dã, từ phần đỉnh đến tận gốc rễ, anh phải dùng rất nhiều sức mới có thể nuốt hết một nửa gậy thịt của hắn.
Trình Dã sờ mó hạ thân của Ôn Tử Thanh, liên tục sục chim hồng nhạt sắp bắn của anh, trên dưới trái phải, làm đến khi thứ đó từ hồng nhạt biến thành màu đỏ. Khoái cảm đến với Ôn Tử Thanh rất mãnh liệt, bàn tay anh nắm lấy đám cỏ xanh bên dưới, ngón tay trắng nõn lẫn vào màu xanh phá lệ mê người, đôi chân dài quỳ trên đó cũng thật câu nhân. Trình Dã sờ dọc từ mắt cá chân đến bờ mông trắng bóng của Ôn Tử Thanh.
"Thật xinh đẹp."
Trình Dã nhét ngón tay đầy tinh dịch của anh vào lỗ sau ấy, ấn vài cái eo Ôn Tử Thanh lại thấp xuống một chút, quyến rũ không tiếng động.
"Đừng không nói lời nào thế, muốn ăn cặc thì phải gọi chứ."
Ôn Tử Thanh không biết Trình Dã có ma lực gì, có thể khiến anh không có liêm sỉ cùng hắn làm tình lộ thiên như vậy. Thanh âm và tình yêu, thân thể và tình yêu, tình yêu kỳ diệu biến thành thuốc kích dục. Ôn Tử Thanh đỏ mặt, ưỡn mông, nuốt lấy cây gậy thịt ướt dầm dề, giọng nói vẫn mềm như xưa, "Địt anh... Trình Dã... Xin em... Địt anh đi..."
Miệng không khép được, nước miếng dọc theo dương vật Trình Dã chảy xuống, đọng lại trong đám lông của hắn.
"Tiểu đáng thương cầu chịch thì ai nỡ tra tấn chứ, ngoan, anh trai cho." Trình dã vỗ vỗ mông Ôn Tử Thanh, rút ba ngón tay đang càn quấy bên trong đó ra, "Đứng lên, đỡ thân cây."
"Được."
Ôn Tử Thanh nhả thứ mầm mống trong miệng ra, đứng lên đỡ lấy thân cây hồng, cong eo chờ Trình Dã lấp đầy mình.
Trình Dã nắm lấy eo Ôn Tử Thanh, dương vật cứng rắn đã được anh liếm ướt, lỗ nhỏ cất chứa đại bàng của hắn cũng đã được khuếch trương mở ra, giờ phút này đang co rụt lại chờ hắn tiến vào.
Trình Dã không do dự đem dương vật chen vào đường đi nhỏ hẹp, thịt ruột chặt chẽ hút lấy hắn khiến hắn thoải mái thở dài một tiếng.
"Sướng... Sướng quá... Địt anh... Nhanh lên..."
Ôn Tử Thanh bị cảm giác căng trướng lấy lòng, bờ mông nhẹ nhàng lắc lư cọ xát, bé chim cũng ngóc đầu lần nữa.
"Hẳn Thanh Thanh rất thích làm tình với em, dâm đãng, thật mẹ nó muốn mạng người."
Trình Dã đột nhiên kéo Ôn Tử Thanh lại, khiến hắn nhìn rõ gương mặt đang ý loạn tình mê kia, hung hăng cùng anh hôn môi một phen rồi lại buông tay ra, nghiêm túc thọc vào rút ra.
Ôn Tử Thanh triền miên rên rỉ, rất nhanh đã bị đâm bắn ra, tiếng rầm rì cào vào lòng người ta, lời nói đứt quãng phát ra khiến Trình Dã nghe không rõ.
"Anh nói cái gì?" Trình Dã đột nhiên đỉnh hông, bên miệng Ôn Tử Thanh rớt ra một sợi chỉ bạc, đọng lại trên cỏ.
"A... Anh nói, nói... Anh bị Trình Dã... Chết mất... Muốn bị Trình Dã địt chết... Sướng... Trình Dã... Trình Dã..."
Trình Dã nghe mà vừa lòng, hắn rút dương vật ra, bế ngang Ôn Tử Thanh để lên thân cây, sau đó lại cắm vào. Hai chân Ôn Tử Thanh gắt gao quấn chặt eo Trình Dã, đôi tay cũng cùng tư thế mà ôm lấy vai hắn.
"Sâu quá... Tư thế này... Nhìn mặt... Trình Dã... Anh muốn Trình Dã bắn vào mặt... A...!"
Trình Dã không chịu nổi bộ dáng quyến rũ của anh, lại còn nói ra những lời dâm đãng này. Hắn rút nguyên cây ra rồi lại nện cả cây vào, hung hăng như muốn chọc phá bụng của Ôn Tử Thanh, phần bụng dưới nhanh chóng phồng lên xụp xuống.
"Chậm... Trình Dã... Trình Dã... Chồng... Chồng ơi... Địt chậm chút đi mà... Muốn bắn... Ha!"
Ôn Tử Thanh ngưỡng cổ, nước trong miệng chảy từ cằm xuống cổ. Trình Dã hôn dọc theo cổ anh mà hôn tới đôi môi, tàn sát bừa bãi trong miệng anh.
"Thanh Thanh... Đúng là yêu tinh mà... Hút khô dương khí của em, đều cho anh, cái gì Trình Dã cũng cho anh..."
Trình Dã hôn mắt Ôn Tử Thanh, kéo cao đùi anh lên, không dừng chút nào mà va chạm, chịch Ôn Tử Thanh dưới ánh mặt trời, trầm luân trong trận yêu cực nóng này.
Bọn họ làm rồi biến thành tiến vào từ phía sau, lại áp xuống mặt đất. Trình Dã bắn từng đợt lại từng đợt tinh dịch vào lỗ nhỏ ấm áp của Ôn Tử Thanh, thịt ruột luôn bú mút nịnh nọt khiến dương vật của Trình Dã không thể mềm xuống, thật đúng là muốn ép khô hắn, hút hắn không ngừng ra vào.
Thở dốc dính nhớp không ngừng, tinh lực của người trẻ tuổi là vô tận. Quả hồng trên cây lại rơi xuống một quả, rớt vào miệng giếng tạo thành một gợn sóng. Trên đám cỏ, hai người triền miên tựa như con sóng, tầng tầng đẩy ra, lại luôn thu hút dính chặt.
Bọn họ còn thật nhiều ban ngày cùng đêm tối, còn có rất nhiều tiếng đồng hồ. Tình yêu của họ sẽ như mỗi cành lá tươi tốt, đâm chồi nảy lộc kéo dài trong ngày mùa hạ quen thuộc.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro