Chương 22
Từ chỗ bọn họ đi đến thành phố nhỏ cũng phải 300 km.
Trình Dã xác định rõ đường đi, đêm đó liền mang theo Ôn Tử Thanh và hành lý, hứng thú bừng bừng bắt đầu hành trình đường dài.
Ôn Tử Thanh ngồi trên ghế lái phụ, gương mặt tỏa sáng như pha lê, tựa như muốn bay cao như chú chim sẻ bay bên ngoài.
"Thanh Thanh, cho em viên kẹo bạc hà."
Trình Dã nhìn hàng xe bị kẹt, không có biện pháp liền lười nhác chống tay dựa lên tay lái, nghiêng đầu nhìn Ôn Tử Thanh.
Ôn Tử Thanh lấy từ trong túi ra một viên kẹo bạc hà, xé vỏ đưa tới bên miệng Trình Dã, "Há miệng."
Trình Dã ngậm lấy, sự mát lạnh của bạc hà áp chế sự oi bức trong hắn, ngậm kẹo vào bên hàm, hắn lại ngắm Ôn Tử Thanh, nói, "Thanh Thanh, cho em một nụ hôn."
Ôn Tử Thanh nhìn thoáng qua hàng xe bất động thật lâu bên ngoài, ngoan ngoãn nghe lời thò lại gần hôn lên môi Trình Dã.
Trình Dã ôm lấy cái cổ trắng nõn của Ôn Tử Thanh, ngậm lấy đôi môi hồng nhuận, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cùng anh cọ xát đầu lưỡi triền miên.
"A... ở bên ngoài..."
Ôn Tử Thanh vuốt vành tai Trình Dã, rõ ràng rất lưu luyến nhưng vẫn làm bộ từ chối, giả vờ rụt rè.
Trình Dã liền biến thành kẻ có hành vi ác độc với thân thể để lộ cổ thiên nga và đầu vú này.
"Em biết."
Trình Dã duỗi tay sờ vào trong lớp quần áo của Ôn Tử Thanh, xúc cảm chạm vào làn da tinh tế khiến hắn dục hỏa đốt người. Trình Dã há miệng cắn một phát lên vai Ôn Tử Thanh, nhìn làn da trắng trẻo biến thành màu hồng xấu hổ, hắn mới hài lòng thả lỏng miệng.
Ôn Tử Thanh lặng lẽ đặt chính mình vào lòng bàn tay của Trình Dã. Hắn dọc theo xương cốt nhô lên sờ lên núm vú hồng nhạt. Hô hấp của Ôn Tử Thanh dần dần dồn dập như thuốc kích dục, biến không gian kín này tràn ngập mê hương xuân dược.
"Muốn cắn sao?"
Một tay Trình Dã vuốt ve thắt lưng mềm mại, một tay đùa bỡn qua lại trước ngực anh.
"Muốn."
Ôn Tử Thanh tháo dây an toàn, khiến bàn tay Trình Dã và làn da của mình chặt chẽ dán sát vào nhau, "Trình Dã... Anh đã sớm ướt rồi, em muốn xem không?"
Bộ dáng nghiêm túc của Trình Dã sẽ khiến Ôn Tử Thanh nhớ tới khi ở trên giường, hình ảnh Trình Dã chảy mồ hôi nghiêm túc chịch anh. Hắn làm cái gì cũng thật nghiêm túc, hôn anh, cắn anh, ôm anh, liếm anh, nghiêm túc làm người ta trầm mê.
Anh vẫn luôn không nói chuyện, một đường nhìn Trình Dã tập trung lái xe, anh cũng một đường ý dâm vị tài xế này.
"Mùa hè lại tới nữa." Trình Dã hôn xương quai xanh xinh đẹp của Ôn Tử Thanh, nói, "Chúng ta cùng trải qua trận mưa tiếp theo đi."
Túi chứa đầy đồ ăn vặt và trái cây bị hai người làm rớt, âm nhạc trong xe được mở âm lượng lớn nhất, tiếng rên rỉ thở dốc hòa lẫn với tiếng nhạc, biến thành một loại nhạc đệm có phong cách riêng.
"Thật ướt... Thanh Thanh, anh muốn bao lâu rồi?" Trình Dã nâng ngón tay dính đầy dịch thể lên, hạ người xuống bên tai anh nhẹ nhàng hỏi.
Lúc này Ôn Tử Thanh lại xấu hổ không ngừng.
Ôn Tử Thanh nhìn gân xanh nhô lên trên cổ Trình Dã, giống như một cây châm khống chế anh. Anh rõ ràng muốn trốn đi nhưng lại không nhịn được duỗi tay đi sờ, lại muốn dùng lưỡi liếm lên. Trình Dã ở trên người anh rung động, linh hồn của anh sẽ phải giao hết cho hắn. Trình Dã muốn anh say chết trong biển tình, anh cũng ước gì mình thất hồn lạc phách, bám lấy Trình Dã, muốn hắn xỏ xuyên qua chính mình, từ thân đến tâm.
"Trong chốc lát... một chút thôi..." Hai tay Ôn Tử Thanh giữ lấy chân mình dạng sang hai bên, sợ chính mình làm không được, ngón chân anh cử động co rúm lại, mu bàn chân đong đưa cong thành hình bán nguyệt.
Tay Trình Dã dời xuống, đầu vú Ôn Tử Thanh đã dựng đứng lên như từng viên đậu mượt mà.
"Vậy nước dâm của anh cũng thật nhiều... Mở ra, anh trai muốn vào rồi." Hắn nắm lấy eo Ôn Tử Thanh, đưa dương vật của mình dán sát vào miệng lỗ mà cọ cọ.
"Anh trai...?"
Ôn Tử Thanh còn chưa phục hồi tinh thần từ cái xưng hô này, Trình Dã đã nhét cây gậy thịt vào, nháy mắt được bao bọc chặt chẽ khiến hắn sướng muốn chửi tục.
"A! Em... Trướng... Muốn chết..." Ôn Tử Thanh nói, Trình Dã lại cười nhợt nhạt.
"Gọi anh trai." Trình Dã cắn cắn môi trên của Ôn Tử Thanh, "Anh cho em ăn đại bảo bối."
"Anh... anh... anh trai, nhanh lên đi mà..." Ôn Tử Thanh rầm rì, eo lắc lư hướng về phía Trình Dã, cái tay sờ loạn trên bụng hắn, cuối cùng dừng lại nơi quần lót của hắn, lảo đảo lắc lư.
"Nghe thấy không?" Trình Dã hướng vào trong mà hung hăng va chạm, "Tiếng nước của anh."
"Có thể..."
"Dâm không?" Trình Dã nắm chặt bé chim của Ôn Tử Thanh, sờ nắn trên dưới, nhìn nó dần thấm tinh dịch, "Thanh Thanh, dâm không hả?"
"Vậy em thích... a... thích không?" Ôn Tử Thanh mở to đôi mắt đỏ ửng, cười mềm yếu.
"Thích..." Trình Dã cong thân mình, lực độ thẳng tiếng giống với ngữ khí bày tỏ tình yêu của hắn, nặng đến mức Ôn Tử Thanh có thể bị làm đến tan xương nát thịt, "Thích đến mức muốn mỗi ngày đều địt anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro