Chương 21
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, lúc đến giờ người phụ trách hai bên lên diễn thuyết thì lại song song biến mất, người chủ trì gọi mấy lần cũng không thấy ai lên sân khấu.
Có người cho rằng lần hợp tác này đêm nay sẽ không có kết quả, mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, nhưng trong lòng đều có quỷ.
Trong khi Thẩm Tấn cảm thấy vừa đủ thời giờ, chuẩn bị tự mình lên sân. Gã sửa sang lại vạt áo đứng dậy, cả người tràn ngập cảm giác tự đắc.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Thẩm Tước và Thẩm Tấn cùng lúc chạm mắt nhau, Thẩm Tước khinh miệt cười một tiếng, bước nhanh đi lên đài, người phía sau cũng nối gót theo sau, cùng nhau lên sân khấu.
Dấu hôn trên cổ Thẩm Tước thật chói mắt dưới ánh đèn, Trình Dã còn không chỉnh cà vạt hẳn hoi. Ở đây đều là cáo già thành tinh, đều nhận ra hai người họ vừa mới đi làm cái gì.
Thanh danh của Thẩm Tước đã là đồ bỏ đi từ lâu. Thẩm Tấn muốn Thẩm Tước như vậy, vừa lúc anh cứ thuận theo ý gã, càng ngày càng hư hỏng, càng ngày càng — không để gã khống chế.
Sắc mặt Thẩm Tấn trầm xuống, gã nhìn về phía Thẩm Tước đang nói chuyện, nhưng tầm mắt của gã lại bị Trình Dã bên người anh chặn đứng. Trình Dã cười lạnh nhìn Thẩm Tấn, trong lòng không biết đã suy nghĩ bao nhiêu cách chết cho gã, cuối cùng lý trí đã ngăn chặn lại. Hắn nhẹ nhàng mấp máy môi — ông xong đời.
Thẩm Tấn đột nhiên mở to mắt muốn nói gì đó. Triệu Thuần Vân lại vào giờ phút này không màng hình tượng của bản thân xông vào, tóc tai rũ rượi một nửa, bắt lấy tay Thẩm Tấn kéo gã chạy ra ngoài, hấp tấp nói, "Bọn họ tới, bọn họ tới..."
Thẩm Tấn không hiểu ra làm sao, gã quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Tước. Anh nhìn lại gã và cười xán lạn, giống Trình Dã nói một câu — ông xong đời.
"Ai tới!" Thẩm Tấn vừa ra cửa đã hất tay Triệu Thuần Vân ra, nổi giận đùng đùng hỏi.
Triệu Thuần Vân nói, "Người tra thuế... Chúng ta xong rồi, có người muốn chỉnh chúng ta, tài liệu hóa đơn đều bị trộm đi hết rồi, đều giao cho hội tra thuế rồi! Xong đời... Xong đời rồi..."
"Thẩm Tước... Là nó! Tôi không bảo cô đề phòng nó hay sao?! Sao cô lại không xem trọng nó!"
"Anh quát tôi cái gì?! Căn bản Thẩm Tước chưa bao giờ về nhà, người trộm đi chắc chắn là kẻ khác!"
Mà kẻ khác ấy đang đứng trên sân khấu cùng Ôn Tử Thanh phu xướng phụ tùy.
Bọn họ vốn nên như thế, ở dưới ánh đèn sáng mà sóng vai nhau, không sợ ánh mắt của người đời. Bọn họ yêu nhau, bọn họ ngày càng mạnh mẽ, yêu nhau không sợ thế tục.
"Hợp tác vui vẻ." Trình Dã nâng chén chạm ly với Ôn Tử Thanh, cười cong khóe mắt.
Ôn Tử Thanh hỏi, "Em làm lúc nào vậy? Thật đúng lúc."
Trình Dã cũng không sợ tiếng ấn hạ màn trập camera như có như không xung quanh hai người, hắn ghé lại gần hôn một cái, nói, "Đừng động, coi như là lễ vật cho anh."
"Này..." Ôn Tử Thanh tiến lên nói bên tai Trình Dã, "Từ hôm nay trở đi, anh sẽ bao dưỡng em!"
Trình Dã cũng ghé lại bên tai Ôn Tử Thanh, nói, "Đương nhiên, Trình Dã luôn giữ lời."
"Ha ha ha ha..."
Hai người nhìn nhau cười, tiếng cười vui sướng hấp dẫn ánh nhìn chăm chú của người khác. Nhưng bọn họ không sợ, bọn họ cũng không cần để ý. Yêu, có người thích, cũng sẽ có người chán ghét, vô luận là bất cứ loại yêu nào đều sẽ có người ganh ghét đố kỵ, có người khua môi múa mép.
Đảo mắt đã là cuối mùa thu.
Đại nam nhân họ Trình nào đó ở lì trong biệt thự Thẩm gia, cả ngày ôm một con mèo tên Hổ Tử chờ người về nhà.
Được bao dưỡng thì nên có bộ dáng được bao dưỡng, nhưng hắn không nấu ăn được. Hắn đường đường là nam nhi bảy thước sao có thể là việc phí thời gian như vậy, còn không bằng rèn luyện thân thể mỗi ngày, buổi tối thì ôm mỹ nhân đi ngủ.
Ôn Tử Thanh vì bà nội, không đổi Thẩm thị thành Ôn thị, mỗi ngày đều nghiêm túc đi làm, tan tầm về đến nhà liền mệt mỏi treo trên người Trình Dã, sai sử hắn làm này làm kia. Trình Dã trừ bỏ việc không làm cơm thì cái gì cũng làm.
Ôn Tử Thanh hoài niệm thành phố nhỏ, cùng Trình Dã làm ổ trên sô pha lên kế hoạch về đó.
Trình Dã xoa vai nắn chân cho anh, lực mát xa vừa đủ thoải mái. Ôn Tử Thanh thoáng nhìn điện thoại của Trình Dã rung lên không ngừng, đẩy hắn đi nghe điện thoại. Trình Dã lắc đầu nói, "Là Triệu Như Du và Quách Tứ Thành, em sợ hai người họ lắm rồi."
Ôn Tử Thanh hỏi, "Vì sao vậy?"
"Một người là giáo viên, một người là bác sĩ, em sợ nói sai một câu thì bọn họ hai bút cùng vẽ, em sớm muộn cũng phi thăng."
"Gặp mặt đi." Ôn Tử Thanh dán mặt lên trán Trình Dã, nói, "Chúng ta cùng nhau gặp mặt đi, hẹn thời gian rồi chúng ta về đó một chuyến. Có quá nhiều thứ chúng ta bỏ quên ở nơi đó, dưa hấu, quả mận, cùng mùa hạ, tất cả đều ở đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro