Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Mắt Trình Dã thấy rõ ràng người tên Thẩm Tước giống y đúc Ôn Tử Thanh biến mất trong biển người, xao động bất an trong lòng chậm rãi trở nên bình tĩnh.

Hắn đẩy ra người phụ nữ với nửa bộ ngực tuyết trắng đang cố dán lên người, đẩy cửa ra con đường mát mẻ không có một bóng người, bình tĩnh gọi điện cho Trương Thư vào lúc 3 giờ đêm, "Nói với tập đoàn Thẩm thị, tôi hợp tác, nhưng bây giờ lập tức gọi người phụ trách Thẩm Tước đến gặp tôi, 20 phút, rất cần thiết."

Trương Thư mơ mơ màng màng đáp lời, nghe từ cần thiết thì nhảy dựng lên, nhìn thoáng qua thời gian mà kêu rên, "Ông chủ Trình, nửa đêm rồi còn ai tiếp điện thoại của tôi? Anh nhẫn tâm hơn nửa đêm tra tấn cô nương nhà người ta sao?"

"Tôi gửi định vị cho cậu, còn lại cậu lo đi, từ giờ trở đi tính giờ, 3 giờ rưỡi tôi nhất định phải thấy người."

"Trình..."

"Tút..."

Trương Thư mở to mắt, há hốc mồm nhìn di động, không phải vừa uống rượu xong chứ? Hắn trước kia chưa bao giờ làm loại chuyện tùy hứng không đầu không đuôi này!

Trình Dã dựa vào bên cạnh xe, một vòng cam nhỏ của mặt trời đột nhiên dâng lên tại ban đêm đen nhánh. Khóe miệng Trình Dã hơi cong lên, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh sáng nhạt lúc sáng lúc tối, nụ cười cũng chậm rãi ẩn vào bóng tối.

Sau hai mươi phút, Trình Dã nghiêng đầu nhìn lại, một chiếc xe màu đen từ đầu con phố đi tới. Xe dừng lại, thanh niên xinh đẹp hắn vừa nhìn thấy từ trong xe bước xuống, cúi người nói với tài xế gì đó. Tài xế nhìn thoáng qua Trình Dã, lái xe rời đi.

Trình Dã nhìn người hắn tìm 6 năm, ngắm người hắn ngày ngày nằm mơ đi tới trong đêm tối, là mộng, lại không phải mộng.

Thẩm Tước đến gần Trình Dã, anh gắt gao nắm chặt tay, tự nhiên rũ xuống bên người. Đèn xe chiếu vào càng thấy rõ nốt lệ chí đỏ rực của Thẩm Tước. Anh cười điệu cười của Thẩm Tước.

Trình Dã nâng tay lên muốn chạm vào, Thẩm Tước nghiêng đầu, lễ phép mà cười, "Chào Trình tổng, nói chuyện hợp tác lúc đêm khuya, là đam mê của cậu sao?"

Trình Dã ngẩn ra, chợt như thiếu niên bất kham cười lưu manh, "Tôi thích ngắm người đẹp vào đêm khuya, đặc biệt là — giống mỹ nam như ngài Thẩm vậy."

"Cảm ơn lời khen, chúng ta đứng trên đường nói chuyện cũng không hay, Trình tổng, tìm một nơi ngồi đi."

Trình Dã nhướng mày, "Được."

Thẩm Tước còn muốn nói vài lời khách sáo, nhưng lại bị Trình Dã chặn ngang nhét người vào ghế lái phụ. Dư quang thoáng nhìn nhanh quán bar rất nhanh đã biến mất, trong lòng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm.

Một chân Trình Dã dẫm chân ga, chiếc xe biến mất không còn thấy bóng dáng trong đêm tối.

"Ôn Tử Thanh, chơi vui không? Chơi trò mất trí nhớ đủ chưa?"

Ôn Tử Thanh bị Trình Dã đè chặt đôi tay, áp vào ven tường. Hắn nhìn người biến mất 6 năm, mũi đau xót, đôi mắt khô khốc rất nhiều năm kia lặng lẽ chảy nước mắt.

"Trình Dã... Trình Dã..."

Anh vừa gọi vừa rơi lệ, chậm rãi nhắm mắt lại. ngăn không được thanh âm nức nở, mấy năm nay anh giấu đi sự yếu ớt và nỗi nhung nhớ, giờ đây đã sụp đổ.

"Anh rất nhớ em..."

Ôn Tử Thanh kiễng chân lên, hôn lên môi Trình Dã, đôi mắt ngập nước là, Trình Dã cực kỳ đau lòng. Hắn buông lỏng tay, ôm thật chặt người vào lòng, chôn mặt vào vai Ôn Tử Thanh, dùng sức ngửi hương vị của anh mấy năm nay, không có mùi thuốc lá và rượu, chỉ có hương ánh mặt trời mùa hạ giống ngày trước.

Trình Dã không nín được nước mắt, bọn họ vừa khóc lóc vừa hôn môi, nụ hôn này không hề ngọt, mà lại vừa chua vừa đắng như tách cà phê thả vô số muỗng muối vào. Đây là nỗi tương tư 6 năm, một nụ hôn cũng khiến cả hai sụp đổ hoàn toàn.

Hôn đến khi cả hai người đều có phản ứng, Ôn Tử Thanh đẩy người còn đang cố dây dưa môi lưỡi với mình, "Đêm nay không được... Trình Dã, chúng ta có rất nhiều thời gian, kiên nhẫn một chút được không?"

Nước trên khóe miệng Ôn Tứ Thanh làm môi anh đỏ rực tỏa sáng, kết hợp với lệ chí khiến người ta mê say, muốn chịch hư người, muốn làm đóa hồng này tan nát.

Trình Dã lăn lăn yết hầu, nhấc tay đầu hàng, "Được, em thua, đều nghe anh."

Ôn Tử Thanh nhìn vẻ mặt suy sụp của hắn, ôm lấy cổ Trình Dã, nói, "Không thể làm, nhưng có thể ôm một cái."

Trình Dã ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Tử Thanh, nhẹ nhàng thở dài một hơi, một phát bế người lên, đi tới sô pha ngồi xuống, ôm lấy eo anh, cúi đầu chạm trán với anh, hỏi, "Vì sao đột nhiên biến mất? Anh có biết em tìm anh bao lâu rồi không?"

Ôn Tử Thanh vuốt ve sau cổ Trình Dã, rầu rĩ mà nói, "Anh biết... Nhưng anh không cố ý..."

"Là bọn họ sao? Tập đoàn Thẩm thị?" Trình Dã sờ vào nốt lệ chí làm hắn ngứa ngáy kia, "Hiện tại muốn làm gì? Lật đổ họ?"

Ôn Tử Thanh nói, "Ừ, là bọn họ, hiện tại chủ tịch là... cha kế của anh, anh đã mượn sức của đại bộ phận cổ đông, hơn nữa đã tra ra rất nhiều chứng cứ gã trốn thuế, em không ra tay cũng không sao cả, anh có thể khiến gã nhận trừng phạt thích đáng."

"Thanh Thanh của em thật lợi hại... 6 năm qua trưởng thành không ít, nhưng mà vẫn thích khóc nhè lắm!" Trình Dã nhẹ nhàng nhéo mũi Ôn Tử Thanh, cười đến mức khóe mắt nhiễm nước.

"Đó là bởi vì thấy em, mới có thể như vậy." Ôn Tử Thanh nâng mặt Trình Dã, nói, "Lúc trước anh hy vọng em có thể giúp anh, nhưng hiện tại, anh hy vọng em không cần nhúng tay vào, những việc này một mình anh có thể đối mặt, chờ anh báo thù xong, còn có công ty lớn, anh sẽ bao dưỡng em, nuôi em cả đời!"

Trình Dã ngiêng đầu hôn tay Ôn Tử Thanh, nói, "Được, đại kim chủ của em... chúng ta làm chính sự nhé?"

Ôn Tử Thanh nhìn Trình Dã đặt mình lên sô pha, một tay đè lên ghế, một tay chống bên sườn anh, khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt. Anh duỗi tay chống vào ngực Trình Dã, tủi thân cầu xin, "Không được... Không được mà... Xin em..."

"Anh nghĩ gì vậy? Chúng ta nói chuyện chính sự của Thẩm Tước, không nói chuyện của Ôn Tử Thanh và Trình Dã." Trình Dã hôn lên trán Ôn Tử Thanh, nhẹ giọng cảm thán, "Thanh Thanh à, anh vĩnh viễn xinh đẹp điên loan đảo phượng như thế, em ghen ghét những ai có thể chạm vào anh 6 năm nay, ghen ghét muốn nổi điên."

Ôn Tử Thanh nói không lại, vòng đôi chân dài quanh eo Trình Dã, cười mỉm, "Không cần ghen ghét, dáng vẻ này sinh ra vì em, anh cũng là của em, qua 10 năm, hay 20 năm nữa, chỉ cần em không chê, Thanh Thanh vĩnh viễn là của Trình Dã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan