Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

"Thanh Thanh!"

Trình Dã lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong mộng, theo thói quen tìm kiếm thân thể mềm mại của Ôn Tử Thanh, nhưng chỉ sờ thấy sự lạnh lẽo, lá cây ngoài cửa sổ không ngừng cọ xát sàn sạt như muốn cười nhạo hắn.

6 năm. 6 năm rồi.

Hắn tìm Ôn Tử Thanh 6 năm.

Cách lúc thi đại học của hắn 1 tuần, bé đáng thương của hắn dường như lại bị người ta vứt vào thùng rác, đưa đến nơi hắn không thể tìm thấy.

Nhưng vạn nhất không ai nhặt anh, không ai cứu anh thì phải làm sao đây?

Thế là trong một đêm kia, hắn cùng Quách Tứ Thành và Triệu Như Du lục tung mọi ngóc ngách kể cả thùng rác, như 3 kẻ điên, gặp ai cũng hỏi họ có trông thấy một thiếu niên xinh đẹp hay không.

Nhưng bọn họ cũng đều biết, Ôn Tử Thanh xinh đẹp như vậy, làm sao mà có ai không ấn tượng, làm sao nỡ lòng ném anh bên thùng rác.

Hai người không ngăn được Trình Dã, chỉ có thể cùng hắn đi tìm khắp thành phố nhỏ này. Khi đó Trình Dã nghĩ, nếu tìm thấy người, hắn sẽ dùng dây thừng trói Ôn Tử Thanh lại, làm cho anh nửa bước khó đi. Nhưng hắn luyến tiếc, dây thừng bó chặt nhất định sẽ làm đau bé đáng thương nước mắt lưng tròng.

Trên con đường Ôn Tử Thanh về nhà, họ tìm thấy thứ mà anh muốn mang về nhà, một bó hoa hồng đã bị xe nghiền áp.

Hai người họ không biết sao Trình Dã có thể chắc chắn một bó hoa hồng bị người ta vứt bỏ tùy ý là của Ôn Tử Thanh. Trình Dã nhặt hoa hồng lên, không khóc cũng không gọi Ôn Tử Thanh, hồn phách hắn như bị người khác cướp đi, chỉ còn lại vỏ rỗng đựng đầy mảnh băng dưới ánh trăng.

"Thanh Thanh..."

Trình Dã mở tủ quần áo ra, bên trong treo quần áo khi trước của Ôn Tử Thanh, nhiều năm như vậy rồi, hẳn là anh mặc không vừa nữa, chắc sẽ cao hơn một chút, tất nhiên sẽ không khó coi, vẫn là Thanh Thanh xinh đẹp nhất của hắn như cũ.

"Tình tổng, tập đoàn Thẩm thị lại gọi điện tới, nói người phụ trách của họ muốn cùng ngài gặp mặt."

Trình Dã đang đánh răng, hắn phun bọt kem ra, nói, "Không gặp."

Thư ký Trương Thư nói, "Người phụ trách của họ là một người phụ nữ xinh đẹp, ngài không muốn gặp? Tên cũng dễ nghe, là Thẩm Tước, phỏng chừng là cô tiểu thư xinh đẹp tinh tế lả lướt, thật sự không gặp sao?"

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không thích phụ nữ."

Trình Dã lau bọt bên miệng, cúp điện thoại.

Hôm nay việc công ty đã có người xử lý, hắn muốn lái xe ra ngoài tìm nơi đi bộ một vòng, tốt nhất buổi tối có thể đi uống rượu, đã thật lâu hắn không mơ thấy Ôn Tử Thanh, hiện tại lại mơ thấy nên muốn uống chút rượu, phòng ngừa đau lòng quá độ.

Lúc học đại học hắn đã bắt đầu tự chủ xây dựng sự nghiệp. Bởi lúc ấy Ôn Tử Thanh làm việc tại cửa hàng hoa, hắn muốn kết hợp hoa và sinh hoạt đời thường với nhau, thế là đem thiết kế hoa vào chủ đề đồ dùng sinh hoạt. Sản phẩm chất lượng, nhà thiết kế cũng rất sáng tạo, trong xã hội không ngừng theo đuổi vật chất này, đồ dùng sinh hoạt với đủ loại hoa cỏ của công ty hắn lập tức được người trẻ tuổi yêu thích hoan nghênh.

Tiểu tử Trình Dã bỗng trở thành tên tuổi lớn trong ngành sản xuất, đương nhiên sẽ có người đỏ mắt. Đãi ngộ của Trình Dã cho nhân viên và công nhân rất tốt, các loại trợ cấp lương thưởng đều đầy đủ đúng hạn, nhiều người nhận ân huệ cũng ghi tạc trong lòng. Thế là Trình Dã bị người ta ghen ghét, nói nhà xưởng của họ chỉ có trên danh nghĩa, sản phẩm không đạt tiêu chuẩn. Nhưng tất cả đều được Trình Dã và nhân viên đắc lực xử lý, biến chiến tranh thành tơ lụa. Con đường này tuy rằng gian nan, nhưng đi được đến đây cũng xem như là mưa thuận gió hòa.

Gần đây sản phẩm son môi của tập đoàn Thẩm thị bán ra không được tốt, tính toán kết hợp sáng ý loài hoa đang lưu hành của họ, muốn thử sức một lần, cũng muốn xúc tiến tiêu thụ.

Nhưng Trình Dã đã xem qua son môi của họ, đúng là thiết kế không được, chất lượng cũng bình bình, muốn trở thành ngọn cờ riêng thì quá khó khăn. Hắn không phải người thích phiền toái, không muốn liền không tiếp, muốn hợp tác với hắn thì người kia phải tự mình đến cửa gặp mặt.

Đi bộ một vòng, sắc trời cũng đã lặn. ráng màu hoàng hôn phủ lên người hắn, hình dáng ngây ngô đã rút đi, thay vào đó là dáng người đĩnh đạc tuổi trưởng thành.

Không khí quán bar vĩnh viễn không thích hợp để đỏ mắt hoài niệm người nào đó, người ta muốn tìm bóng dáng quen thuộc trong hồi ức.

Rất kỳ quái, dưới xa hoa trụy lạc, người đã mất đi, người đã từng yêu, mối tình đầu, ở quán bar này đều có thể tìm thấy.

Ví dụ như hiện tại, lướt qua đám người, Trình Dã trông thấy cái người gầy yếu trước đây cuộn tròn trong lòng mình.

Anh vẫn xinh đẹp như vậy, trắng như sứ ngọc, ngũ quan đoan chính nhu hòa như cũ, bàn tay cầm ly rượu tinh tế, lúc uống rượu, hầu kết lăn trên cổ mê người như cũ.

Anh chưa từng tan biến, vẫn là giai nhân của hắn.

"Ôn Tử Thanh... Ôn Tử Thanh!"

Trình Dã đẩy biển người ra, dòng người nhốn nháo, người kia phảng phất sẽ hóa thành đủ màu sắc dưới ánh đèn, trên gương mặt tuấn lãng rơi xuống một giọt nước mắt, lẫn vào đám người xa lạ.

"Tiên sinh? Ngài nhận sai người sao? Vị này chính là Thẩm..."

"Ôn Tử Thanh, Ôn Tử Thanh! Em biết mà... Em biết chúng ta sẽ còn gặp lại, em biết..."

Trình Dã sờ lông mày, mũi, môi của người trong lòng, giống nhau như đúc, không có một chút khác biệt nào.

"Tiên sinh, ngài nhận sai người rồi." Người trong lòng tránh cái ôm của hắn, biểu tình trên mặt không biết là khiếp sợ hay chán ghét, tất cả lọt vào mắt Trình Dã, chỉ thấy anh cười xa cách, nho nhã lễ độ, "Tôi tên Thẩm Tước, không phải Ôn Tử Thanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan