Chương 16
Ôn Tử Thanh theo thường lệ đi làm ở cửa hàng hoa, thẳng đến 10 giờ tối mới kết thúc. Hôm nay đồng nghiệp sinh viên không đi làm, buổi tối giảng viên của y lâm thời mở lớp, đột nhiên không tới được, Ôn Tử Thanh chỉ có thể làm một mình.
Vì học tập, Trình Dã từ học sinh ngoại trú biến thành học sinh nội trú. Cậu thật sự luyến tiếc Ôn Tử Thanh, nhưng kỳ thi đại học không còn bao nhiêu ngày nữa. Cậu muốn Ôn Tử Thanh và mình cùng có tương lai, muốn họ có một mái ấm nhàn nhã, cũng muốn ra ngoài kia nhìn ngắm thế giới.
Ôn Tử Thanh đi dưới ánh đèn sáng trưng của đường phố, tâm tình rất tốt, đại khái do cơn gió mùa hạ buổi tối rất mát mẻ, làm cái nóng buổi trưa trở nên an tĩnh.
Ôn Tử Thanh thích bộ dáng Trình Dã nỗ lực vì anh, nhưng anh lại sợ hãi. Trình Dã học đại học ở thành phố lớn, anh cũng phải tìm việc ở nơi khác, nhưng bất luận tài liệu chứng minh bản thân mình cái gì cũng không có, tất cả đều bị ném vào thùng rác, bị đốt sạch sẽ. Anh có trở lại tìm, quả thực khó mà với tới trời xanh.
Nghĩ vậy, anh lại buồn, bước chân đột nhiên mệt mỏi thêm. Mà lúc này, anh không nhận ra có một chiếc xe theo sau mình, là chiếc xe đem anh từ thành phố lớn đến thành phố này, giờ đây lại lần nữa xuất hiện.
Trong xe có một người đàn ông đeo kính gọng vàng lái xe, diện mạo không tồi nhưng biểu tình cực kỳ ác liệt. Hắn nghiêng đầu nhìn người phụ nữ nùng trang ở ghế lái phụ, "Chúng ta thật sự còn có thể lừa nó làm con trai lần nữa sao?"
"Sao lại không thể? Chúng ta tới nơi này một tuần rồi, phát hiện nó cái gì cũng không có."
Ngón tay nam nhân đặt trên tay lái gõ nhịp có tiết tấu, nhớ Ôn Tử Thanh mỗi thứ sáu đều ra khỏi cửa, bộ dáng hạnh phúc chờ một học sinh mặc đồng phục ôm ấp, hắn cười, "Học sinh kia."
"Đúng vậy." Nữ nhân nhìn móng tay mới làm, môi mỏng diễm lệ mê người, "Lúc trước lúc nhận nuôi nó, em liền biết lớn lên sẽ xinh đẹp như thế nào, về sau trưởng thành, nhất định là tướng mạo nam nữ đều thích, quả nhiên, bị nam sinh kia đè thật."
"Nếu nó không phối hợp với chúng ta, không chịu quay về thì giảng giải cho nó, đứa học sinh kia, cùng tương lai muốn thi bất cứ trường đại học nào, đều sẽ không có cái nào nhận. Xem nó thích người ta như vậy, khẳng định sẽ luyến tiếc?"
"Em có cái tính uy hiếp người rất ương ngạnh đấy." Nam nhân nhìn người đã quẹo vào ngõ nhỏ, lập tức đuổi kịp.
"Đi lên đi, ngăn nó lại." Nữ nhân không có kiên nhẫn, nhíu mày nhìn thân ảnh mảnh khảnh phía trước.
Ôn Tử Thanh bị ánh đèn làm chói mắt, anh nâng tay lên che mắt lại, qua một hồi lâu mới chậm rãi buông tay xuống, thấy rõ hình dạng chiếc xe, lòng anh liền trùng xuống, trên đùi như đeo ngàn cân, không làm sao nhấc chân được.
"Thẩm Tước, lâu rồi không gặp."
Ôn Tử Thanh nghe lại cái tên lúc trước mình bị vứt bỏ, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc, bộ dáng không biết làm sao mặc người bắt lấy, trói chặt hai tay hai chân của anh, bóp gương mặt xinh đẹp lên chậm rãi thưởng thức.
"Tôi... tôi không phải Thẩm Tước." Ôn Tử Thanh nhìn người phụ nữ người toàn hàng xa xỉ bước xuống xe, lui ra sau vài bước.
Nữ nhân cười khanh khách giống mụ phù thủy, "Sao lại vậy chứ? Thẩm Tước à, con trai ngoan của ta không phải sao?
Ôn Tử Thanh gắt gao nắm chặt tay, đỏ mắt quát to, "Tôi là Ôn Tử Thanh... Tôi là Ôn Tử Thanh! Không phải Thẩm Tước! Không phải Thẩm Tước!"
"Ôn Tử Thanh là đứa trẻ không ai muốn ở cô nhi viện, Thẩm Tước là con trai của Thẩm Tấn Thẩm gia, cho nên, mày rốt cuộc là ai?"
"Là... là Ôn Tử Thanh... chính là Ôn Tử Thanh!"
Là Ôn Tử Thanh của Trình Dã, là bé đáng thương của Trình Dã.
Thẩm Tấn bước từ trong xe xuống, nhìn Ôn Tử Thanh, nói, "Là Ôn Tử Thanh thích bị đàn ông đè, phải không?"
Ôn Tử Thanh nghe vậy cứng đờ, môi run run nửa ngày không nói được chữ nào, nam nhân đi đến trước mặt Ôn Tử Thanh, khom lưng bám vào vai anh, nhẹ giọng bên tai, "Mày cùng học sinh kia có sinh hoạt rất đặc sắc đấy."
Ôn Tử Thanh không biết là xấu hổ hay tức giận, hốc mắt đỏ như sắp nhỏ máu, nước mắt cũng sắp rơi ra, anh run rẩy, "Đều hết rồi... Các người vứt bỏ tôi... Còn tới tìm tôi làm gì?"
Thẩm Tấn xoa đầu Ôn Tử Thanh, nói, "Lão thái bà đột nhiên tỉnh lại, nói một hai phải nhìn thấy mày mới bằng lòng tuyên bố di chúc, tao đành phải mang con trai ngoan Thẩm Tước của mình về thôi."
Bà nội.
Hồi ức xa xôi trở lại trong đầu Ôn Tử Thanh, người trong biệt thự cao cấp toàn là dối trá, nhưng bà nội đối xử với anh rất tốt, thật giống bà nội thật sự của anh vậy. Bà cháu mỗi ngày đều cười nói không hết chuyện, khi đó Ôn Tử Thanh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Bà nội yêu anh, Thẩm Tấn yêu anh, Triệu Thuần Vân cũng yêu anh.
Cho đến khi bị vứt bỏ, cho tới bây giờ, anh mới biết được, tất cả chỉ là giấc mộng hoàng lương của mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro