Chương 15
Ôn Tử Thanh rửa xong bát, nghe tiếng sột soạt vọng ra từ phòng ngủ, sắc mặt ửng hồng lên, anh mở vòi nước dùng xà phòng rửa tay, xoay người ôm một túi mận đi về phía sô pha xem di động. Anh nghĩ nghĩ, Trình Dã dùng tiền không ổn, tất cả tiền đều cho vào ngân hàng, anh phải quản chi phí ăn mặc của Trình Dã.
"Xem cái gì vậy?"
"Xem tiền, xem làm thế nào nuôi sống đôi ta."
Trình Dã từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm mấy quả hồng có hình dạng đáng yêu, cậu mở tay ra trước mặt Ôn Tử Thanh, nói, "Có thể nuôi sống, anh ăn ít như thế, chọn một chút thịt tùy tiện là có thể nuôi. Đẹp không? Cái này đẹp hơn mận của anh nhiều, sao anh lại thích chua vậy chứ? Chẳng lẽ... anh sẽ sinh cho em một đứa con trai?"
Ôn Tử Thanh cầm lấy một quả hồng, nắn vuốt trong tay, bỗng nhiên giơ tay đánh lên người Trình Dã, nhảy qua sô pha chạy đi, "Sẽ không sinh! Có sinh cũng không sinh cho em!"
"Thanh Thanh! Không được!"
Trình Dã vài bước đã đuổi kịp người, nói xong liền hôn lên môi đỏ xinh đẹp của người trong lòng, không biết Ôn Tử Thanh đã ngậm một quả mận trong miệng từ lúc nào, đầu lưỡi Trình Dã mới thăm dò đi vào đã bị chua lập tức tước vũ khí đầu hàng, "Đừng ăn, Thanh Thanh, chua chết mất, chua chết mất..."
Ôn Tử Thanh nhìn Trình Dã nhíu chặt lông mày, lại tấm tắc mấy cái, khuôn mặt phình phình thật giống hamster đáng yêu, Trình Dã chịu không nổi ánh mắt trêu chọc của Ôn Tử Thanh, lại ôm chặt người vào lồng ngực.
"Làm gì? Đừng quên ước định của chúng ta." Ôn Tử Thanh nhìn ánh mắt sáng quắc của Trình Dã, nhéo cằm cậu nhắc nhở.
Trình Dã móc phiếu điểm ở trong túi ra, "Xem đi, tiến bộ 20 bậc, đứng thứ 21 trong lớp, bài tập về nhà cũng đã làm xong, như vậy, đêm nay cho anh trai bắn thêm vài lần được không, hửm?"
Trình Dã hôn trán Ôn Tử Thanh, sờ cái đầu của người đang cúi xuống xem phiếu điểm của cậu.
Ôn Tử Thanh nhìn tên Trình Dã từ dưới đáy vọt lên giữa, vui mừng và kinh ngạc trong mắt không thể che dấu. Anh nhìn Trình Dã, chậm rãi cầm tay Trình Dã đặt vào lưng quần của mình, "Được nha anh trai, em cũng tuân thủ hứa hẹn, không phải anh muốn em mặc tất chân sao? Em mặc."
Tay Trình Dã quả nhiên chạm được vào tất chân, như chạm vào làn da sắc tình của Ôn Tử Thanh.
Lúc cậu cùng Ôn Tử Thanh rời tiệm hoa, cậu thoái thác nói mình đau bụng muốn đi WC, bảo Ôn Tử Thanh đứng chờ ở quảng trường, xoay người đã chui vào cửa hàng tình thú mua một cái tất chân màu đen, nhét vào trong quần áo, đến khi về nhà cậu tức tốc cất nó vào tủ, xong việc liền đi tới dưới tàng cây làm bài tập, không nghĩ lại bị Ôn Tử Thanh phát hiện, hơn nữa, anh còn mặc vào rồi.
Yết hầu Trình Dã căng thẳng, khô nóng lan ra khắp toàn thân, cậu lôi kéo vòng eo và vải dệt của tất chân, làn da Ôn Tử Thanh cũng đàn hồi theo, anh mềm mài kêu rên một tiếng.
Lúc này còn không làm gì thì Trình Dã là đồ ngu.
Trình Dã cởi quần jean rộng ống của Ôn Tử Thanh ra, tất chân cậu mua cuối cùng cũng lộ diện hoàn toàn trước mắt.
Đen và trắng, ban đêm và ban ngày mặt trời không lặn, bao bọc lấy tình dục, cũng giải phóng địa phương bí ẩn.
Da thịt trắng trẻo bị tất chân trói buộc, có một cái lỗ ở dưới, che không được thịt mềm vùng kín, hai viên tinh hoàn lồ lộ run run, Trình Dã hơi chạm vào nó, bé chim của Ôn Tử Thanh từ từ chuyển động, làn càn dưới háng Ôn Tử Thanh.
"Thanh Thanh, hôm nay làm anh bắn bằng mặt sau nhé?" Trình Dã cởi áo trên, dán sát Ôn Tử Thanh vào dưới thân mình, dùng đầu gối chậm rãi ma sát dương vật anh.
Ôn Tử Thanh tự lấy tay mở chân mình ra, nước mắt ẩm ướt nhộn nhạo, "Anh có thể... Trình Dã có thể chịch Thanh Thanh..."
Thiết kế của tất chân này thật mẹ nó trêu ngươi.
Trình Dã nhìn Ôn Tử Thanh mở rộng hai chân, rất nỗ lực để Trình Dã không có chướng ngại cắm gậy thịt vào lỗ nhỏ. Cậu nhét ngón tay vào moi móc, bên trong đã sớm phân bố ra tràng dịch, còn có thêm dịch bôi trơn, Ôn Tử Thanh đã sớm khuếch trương tốt.
"Thanh Thanh đã sớm muốn quyến rũ em, đúng hay không? Thanh Thanh cũng thích cái tất chân này đúng không?"
Trình Dã liếm hầu kết thanh tú của Ôn Tử Thanh, liếm láp một đường đến bụng nhỏ phập phồng mềm mại.
"Muốn... Muốn quyến rũ Trình Dã... Muốn cho Trình Dã địt... Thích... Trình Dã cho đều thích... Hôn..." Ôn Tử Thanh vuốt mặt Trình Dã, ngẩng cao cổ hôn môi cùng cậu.
Trình Dã đặt tay sau đầu Ôn Tử Thanh, hé miệng để anh dùng chung không khí với mình, đầu lưỡi Ôn Tử Thanh còn mang theo vị chua, Trình Dã ăn dưa hấu ngọt thì cũng thành dưa hấu chua.
"Ha... trướng quá..."
Ôn Tử Thanh dùng sức câu lấy cổ Trình Dã, lúc Trình Dã nện mạnh vào, anh lại cắn ra một dấu răng trên vai Trình Dã.
Đôi chân đi tất như con rắn màu đen, mềm mại treo trên eo Trình Dã, da thịt màu trắng là bọt biển bị sóng đánh lên, vệt nước bị đâm ra ngày càng nhiều, từng đợt bao phủ bọn họ.
"Em sao... sao lại..."
Ôn Tử Thanh bị đâm tàn nhẫn, bị đè trên sô pha không có chỗ để trốn, hai đùi bị ma sát đến đỏ bừng, cái chân yêu mị dụ hoặc người khác, một câu cũng nói chưa xong.
Trình Dã hôn khóe mắt ướt át của Ôn Tử Thanh, hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Em làm sao?"
"Sao lại to như vậy... hung dữ như vậy..." Ôn Tử Thanh sờ phần bụng bị làm cho nhô lên của mình, đôi mắt bị tình dục làm cho tràn trề nước, nói, "Chọc sắp vỡ rồi..."
"Không lớn thì sao có thể thỏa mãn cái miệng nhỏ ăn không bao giờ no của Thanh Thanh? Thanh Thanh, anh xem lỗ dâm của mình đi, hút ít dương khí của em chắc?"
Trình Dã nói, tăng thêm ngón trỏ vào cái lỗ đang cố sức chứa đựng quái vật hung tợn, "Anh xem, một con cặc còn không đủ, ngón tay em nó cũng muốn ăn, phải làm sao đây? Ngón tay không bắn tinh đâu, Thanh Thanh sẽ không ăn đủ no mất..."
Ngón tay Trình Dã thọc vào vài cái, từ bên trong rút ra, đem tinh dịch bôi lên đầu vú đỏ tươi của anh.
"Ăn không đủ no... Trình Dã bắn nhiều vài lần... Bắn hết được không... Đều bắn cho anh... Tinh dịch đều cho anh, anh muốn ăn no... Thanh Thanh muốn ăn no..."
Bàn tay Ôn Tử Thanh bất lực vuốt ve Trình Dã, bé chim của anh đang vận sức chờ phát động, Trình Dã nện anh muốn cao trào, anh muốn bắn.
"Đừng... Thanh Thanh..." Trình Dã ôm eo Ôn Tử Thanh, dúi đầu vào khuôn ngực tuyết trắng, "Chúng ta cùng nhau, cùng nhau..."
Cậu thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, Ôn Tử Thanh chịu không nổi khoái cảm kịch liệt thế này, tất cả tiếng rên rỉ đều là dâm ngôn uế ngữ, tựa như kỹ nữ kinh nghiệm lâu năm ở thanh lâu. Lệ chí nơi đuôi mắt hồng tỏa sáng, nước chảy ra từ miệng như sương sớm, ý đồ muốn làm ướt dục hỏa của lệ chí, nhưng chung quy là không thể.
Trình Dã là một cơn mưa, cậu điên cuồng rơi những giọt mưa, rơi ướt muốn hỏng cánh hoa nhài sơn dã. Cánh hoa vỡ vụn rên rỉ, còn dư lại nhụy hoa thừa hoan, chúng nó hợp lại, hóa thành nước xuân Ôn Tử Thanh dưới thân Trình Dã. Bọn họ trong ngày hè cực nóng này, lần lượt hòa thành một thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro