Chương 13
Trình Dã đã hạ quyết tâm cho một ngày Ôn Tử Thanh có thể gặp mặt cha mẹ nuôi ngoan độc kia của cậu, cho nên cậu cũng bắt đầu để tâm, đi học mở sách giáo khoa như mới, dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Tử Thanh viết xong từng bộ bài thi.
Phương pháp của Ôn Tử Thanh rất có hiệu quả, đơn giản sáng tỏ không vòng vo, Trình Dã nghe rất nghiêm túc, Ôn Tử Thanh rất vui vẻ, tùy lúc cho Trình Dã một nụ hôn.
Quách Tứ Thành ngồi ở tổ bên cạnh, hiện tại đi học liên tục nhìn Trình Dã mà trợn mắt há mồm, cắm muốn rớt ra, y quay đầu đón nhận ánh mắt dại ra của Triệu Như Du, Quách Tứ Thành nói không ra tiếng, "Trình Dã muốn quật khởi."
Triệu Như Du nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định không có giáo viên, cũng nói, "Địa vị của tao khó giữ được, dám đánh cược không?"
Quách Tứ Thành định liệu trước, "Đánh cược, cược mày thắng."
Triệu Như Du cười, "Tao cược Trình Dã."
"..."
Quách Tứ Thành không còn lời để nói, Triệu Như Du một chút tự tin cũng không có, thật là khiến người ta khinh thường, y dựng ngón giữa với Triệu Như Du, tiếp tục ghé vào bàn ngủ gục.
Y không giống Trình Dã và Triệu Như Du, đầu như một khúc gỗ, gõ thế nào cũng không thông suốt. Y cũng nghĩ sẵn rồi, sớm đã lên kế hoạch đi Quảng Đông làm công, vốn dĩ có thể bỏ học chạy lấy người, nhưng y luyến tiếc Trình Dã và Triệu Như Du, đơn giản cùng họ đến lúc thi đại học thôi.
Trình Dã tạm biệt bọn họ ở giao lộ, đồng phục trắng xanh lập tức lẫn vào cây xanh trùng điệp trên đường phố, mang theo hơi thở vui sướng như ánh mặt trời của thiếu niên, chui vào tiểu viện của cậu, ở đó có Ôn Tử Thanh.
"Thanh Thanh?"
Không ai trả lời, cửa nẻo đều bị khóa.
"Ôn Tử Thanh?" Trình Dã xách theo cặp sách vòng quanh tán cây một vòng, vẫn không thấy người.
Cậu có chút hoảng, Thanh Thanh đẹp như vậy, không phải bị kẻ nào bắt cóc chứ?
Cậu cầm lấy điện thoại gọi đi, vẫn không ai bắt máy.
"Chết tiệt!"
Trình Dã lau mồ hôi trên trán, gọi cho Quách Tứ Thành, "Cùng Triệu Như Du quay lại đi, giúp tao tìm một người! Mẹ nó..."
Quách Tứ Thành nghe ngữ khí nóng lòng như lửa đốt này, treo điện thoại cùng Triệu Như Du chạy về phía nhà Trình Dã, vừa chạy vừa nói, "Phỏng chừng Trình Dã cường độ học tập quá lớn, thằng nào không có mắt lại chọc phải nó, không muốn sống nữa sao?!"
Triệu Như Du thở phì phò nói, "Chắc người nó muốn tìm phải bị nghiền thành bùn mất! Chúng ta nhanh đến xem, nếu Trình Dã thật sự muốn đánh chết mới thôi thì chúng ta nhất định phải ấn nó xuống, đừng làm mọi việc to chuyện!"
"Vô nghĩa, nói lắm, tao đương nhiên biết!"
Tới nhà Trình Dã, sau khi Trình Dã miêu tả diện mạo, Quách Tứ Thành và Triệu Như Du hai mặt nhìn nhau, trong ấn tượng của bọn họ, trường học không có ai như vậy.
"Chính là người nọ! Ngày đó tiểu soái ca chúng ta gặp được ở trên phố, người mà rất đáng yêu ấy!" Trình Dã nói mà miệng đắng lưỡi khô, vốc nước giếng lên làm quả hồng tán loạn, vùi đầu uống vài hớp, đỏ mắt nói, "Anh ấy là Ôn Tử Thanh, Thanh Thanh của tao..."
Hai người như bị sét đánh, đứng tại chỗ mất hồi lâu mới phản ứng, Quách Tứ Thành thong thả mở miệng, "Lời của mày... là có ý gì?"
"Đừng hỏi ý gì nữa, tìm được người rồi nói sau!" Triệu Như Du đánh vào đầu heo của Quách Tứ Thành một cái, nói với Trình Dã, "Thành phố của chúng ta cũng không lớn, tách nhau ra tìm là được!"
Quách Tứ Thành cũng nói, "Đúng vậy, phân công nhau tìm, cũng may anh ấy đẹp như vậy, chúng ta thấy một lần cũng nhớ mãi không quên, nhớ rõ anh ấy xinh đẹp... Á..."
Triệu Như Du che lại miệng Quách Tứ Thành, kéo y đi, "Trình Dã mày đi phố Lang Kiều thử xem, tao đi phố Lam Hầu, thằng heo này đi phố Thủy Lan!"
Trình Dã hung hăng trừng mắt nhìn Quách Tứ Thành vài lần, nắm cặp sách xuống chạy về hướng bắc.
Quách Tứ Thành bị trừng khiến trong lòng lộp bộp, ngơ ngác vẫy tay với Triệu Như Du, lập tức ra nhập đội ngũ tìm người.
Hai giờ sau, Quách Tứ Thành ở một cửa hàng bán hoa thấy được cảnh tượng các em gái xinh đẹp chụp ảnh cùng người đang mất tích.
Anh mặc tạp dề của cửa hàng hoa, mặt mày xinh đẹp dịu dàng trong biển hoa sặc sỡ lóa mắt, cố tình quần áo lại đơn giản như vậy, cũng có thể làm nổi bật khí chất của anh, khiến người ta muốn tới gần, muốn chạm vào.
Quách Tứ Thành nhìn Ôn Tử Thanh mà phát ngốc, gọi điện thoại cho Trình Dã, "Tiểu soái ca xinh đẹp đang ở cửa hàng hoa đón khách này."
Trình Dã thầm mắng mẹ nó, nói, "Gửi vị trí cho tao, tao lập tức tới."
Quách Tứ Thành gửi địa chỉ xong, Trình Dã nhìn nó, ngăn cản một chiếc xe quay đầu chạy về hướng vị trí đó.
Đến lúc Trình Dã tới, Quách Tứ Thành đang ngồi ngoài cửa kính, cửa hàng bán hoa có chuẩn bị ghế, y chống cằm xem Ôn Tử Thanh đóng gói bó hoa. Màu trắng của Ôn Tử Thanh trong đủ loại màu sắc của hoa, giống đóa hoa sơn chi trắng nõn mềm mại. Quách Tứ Thành nhìn nhìn, cười tít cả mắt.
Trình Dã vỗ đầu y một phát, nhắc nhở nói, "Đừng đánh chủ ý lên anh ấy, của tao."
"Tao nào dám, ai mà không yêu thích cái đẹp chứ? Anh ấy đẹp như vậy, không ngại thêm hai mắt nhìn xem đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh ấy."
"Mày còn nói nữa, tao thật sợ anh ấy bị mày nhìn cho xấu đi."
Trình Dã nghiến răng nghiến lợi tát một phát lên đầu y, rồi sau đó thô lỗ đẩy nữ sinh hoa si ở cửa ra, nói, "Tránh ra, hoa mua đủ rồi, người cũng nhìn đủ rồi, cần đi rồi chứ?"
Những nữ sinh vốn định giận mắng kẻ nào không có mắt, ngẩng đầu lại nhìn thấy diện mạo tà khí lạnh lùng của soái ca thì che kín miệng mình, tránh ra để lộ một đường đi.
Ôn Tử Thanh nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, lông mi thật dài như cánh bướm muốn giương cánh, anh cười, dịu dàng ngập trong mắt, nhìn Trình Dã có vẻ không vui, anh vốn muốn gọi Trình Dã lại nuốt vào bụng, lại chôn mặt vào trong bó hoa, không dám nhìn ánh mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm kia.
"Sao thế? Không chào đón người khách này à?"
Ôn Tử Thanh rầu rĩ, "Hoan nghênh em, em muốn mua hoa gì?"
Trình Dã nói, "Mua một bó hoa xinh đẹp tên Ôn Tử Thanh."
Ôn Tử Thanh lắc đầu, "Không có, hiện tại nơi này chỉ có Ôn Tử Thanh rất sợ Trình Dã nổi giận thôi."
Trình Dã không có biện pháp với bộ dáng trốn tránh đáng thương này, cậu vừa ra uy như vậy lại bị tạt một phát, toàn bộ hóa hư không, cậu hỏi, "Thời điểm tan tầm là bao giờ?"
Ôn Tử Thanh nâng mắt liếc nhìn Trình Dã một cái, nói, "Còn nửa giờ nữa."
Trình Dã sờ lên cổ có mồ hôi mỏng, làm bộ nhẹ nhàng nói "Em chờ anh, đừng trốn nữa, có người tới mua hoa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro