Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Thời điểm Trình Dã tan học trở về nhà, Ôn Tử Thanh đang ngủ ngồi dưới tàng cây hồng.

Nam hài xinh đẹp mềm mại, dựa vào thân cây màu đen, lộ ra sườn cổ tuyết trắng, bởi vì duyên cớ gầy yếu, áo chỗ cổ bị hãm vào, lộ ra nửa bên xương quai xanh.

Trình Dã cầm cặp sách đến gần, rũ mắt tinh tế ngắm nhìn tiểu đáng thương cậu nhặt về.

Lông mi nhẹ nhàng run, hô hấp nhợt nhạt kéo theo lồng ngực hơi hơi phập phồng, nhìn giống bươm bướm có thể tùy thời bay đi.

"Ôn Tử Thanh." Trình Dã ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ đầu Ôn Tử Thanh, "Tỉnh, tỉnh."

Ôn Tử Thanh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt nhập nhoạng trắng đen hồi lâu mới thấy rõ Trình Dã, anh cười nói, "Cậu đã về rồi."

Đôi mắt đẹp cong thành một mảnh hoa, ngập tràn ánh nước xuân.

Trình Dã ngẩn người, ngữ điệu cũng dịu đi, "Ừ, đã trở lại, anh ăn chưa?"

Ôn Tử Thanh mượn lực đứng lên, áo sơ mi màu trắng chuyển động theo động tác của anh, giống như một đám mây trắng dịu dàng vây quanh thân người.

"Có, tôi nấu canh cải trắng, thịt xào thêm hành chờ cậu về ăn." Ôn Tử Thanh nói, quay đầu lại thấy Trình Dã còn ngồi xổm trên mặt đất nhìn theo anh, anh lại hướng người về phía cậu, vươn bàn tay ra, nói, "Đi thôi, đi ăn cơm."

Trình Dã không nhúc nhích một lúc mới nắm lấy tay Ôn Tử Thanh, bắt lấy thật chặt, nhìn Ôn Tử Thanh đứng dưới trời xanh, ngửa đầu hỏi, "Anh sẽ ở bên tôi bao lâu?"

Từ lúc cậu cứu Ôn Tử Thanh đến chấp nhận cho anh ở trong nhà mình đã 1 tháng trôi qua. Ôn Tử Thanh sẽ dọn sạch sẽ nhà cửa, sẽ sửa sang lại đống quần áo hỗn độn trên giường đệm, còn giặt trộm quần áo dơ bẩn của cậu, treo ở trong viện tựa như cha mẹ cậu chưa rời đi vậy, có người cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cậu.

Nhưng Trình Dã không dám hưởng thụ, không dám hạnh phúc, cậu sợ mất đi.

Thế gian này cũng không có gì làm lòng người đau như dao cắt bằng có được rồi đánh mất.

Ngày mùa hè, gió khô nóng thổi bay áo thun rộng thùng thình của Ôn Tử Thanh, mái tóc mềm mại cũng bay theo gió, Ôn Tử Thanh giương khóe mắt lên, đối diện Trình Dã, "Chỉ cần cậu không muốn tôi đi, tôi sẽ không đi."

wattpad ppunrpale0102

Trình Dã ngóng nhìn cặp mắt rực rỡ lung linh kia, nhẹ nhàng cười, nắm tay Ôn Tử Thanh đứng lên, cứ nắm tay như vậy đi vào nhà, nói, "Vậy cứ chờ tôi như vậy, cứ luôn tốt với tôi đi."

Ôn Tử Thanh nhìn cậu lôi kéo tay mình, lặng lẽ đỏ mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu, đột nhiên nhận ra Trình Dã không nhìn thấy, lại ừ một tiếng thật rõ ràng.

Tài nấu nướng của Ôn Tử Thanh rất tốt, so với chính mình chỉ biết nấu mì sợi, làm cơm chiên trứng thì anh đã biết nhiều hơn rồi. Trình Dã ăn cũng không quên ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Thanh. Ôn Tử Thanh ăn cơm cũng lịch sự văn nhã thỏa đáng, thoạt nhìn trước đây anh cũng là con trong gia đình giàu có, hơn nữa lúc ở trường học, có học sinh nam nọ đi cùng kiểu giày giống với đôi Ôn Tử Thanh mang lúc cậu nhặt được anh, Quách Tứ Thành biết, nói đôi giày ấy phải vài ngàn, có thể đi đều là phú nhị đại.

Mới đầu Trình Dã còn nhìn thấy Ôn Tử thanh mang, sau đó không còn nhìn thấy nó nữa, Ôn Tử Thanh cũng đổi thành đôi giày màu đen vải bạt rẻ tiền giống của cậu. Tủ quần áo cũng nhiều ra vài món quần áo của Ôn Tử Thanh, cũng là áo thun tiện nghi rộng rãi và quần jean đơn giản.

Trình Dã nhìn Ôn Tử Thanh, hỏi, "Có phải anh bán giày rồi không?"

Ôn Tử Thanh nghe vậy liền sửng sốt, rũ mắt nhìn đôi giày trên chân mình, nói, "Tôi không có quần áo mặc, cũng không thể 365 ngày đều mặc bộ đồ lúc bị vứt bỏ được, tôi đã bán quần áo và giày cho một học sinh biết nhìn hàng rồi."

Trình Dã hỏi, "Anh bán được bao nhiêu?"

Ôn Tử Thanh nhớ lại một chút, nói, "3000."

Trình Dã kinh ngạc, "3000?! Chỉ cần đôi giày là có thể bán được giá này rồi đi? Thêm quần áo nữa mà không lên được 5000? Anh không phải bị lừa rồi chứ?"

"Hàng secondhand, còn có thể bán thế nào." Ôn Tử Thanh cười cười, tiếp tục nói, "Tôi mua quần áo mới dư lại 2800, đều để trong tủ quần áo của cậu hết rồi."

Trình Dã nhìn người đang cười như cũ, ngực ẩn ẩn đau, mở miệng hỏi, "Ôn Tử Thanh, sao anh lại bị ném bên cạnh thùng rác chứ?"

Ôn Tử Thanh bị hỏi như vậy, anh dừng chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn Trình Dã, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, thực nhanh nước mắt đã ẩn hiện, mở miệng mang theo giọng khóc nức nở, "Tôi..." Nửa ngày sau cũng chưa nói được vế sau.

Trình Dã hoảng sợ, liên thanh nói, "Anh không muốn nói thì đừng nói, anh đừng khóc."

Nhưng không có tác dụng gì, nước mắt Ôn Tử Thanh giống như vòi nước không khóa được, bắt đầu không ngừng trào nước ra ngoài, chậm rãi tích thành dòng rơi trên má.

Trình Dã buông đũa xuống, trong lòng mắng chính mình là đồ ngốc mấy vạn lần, vòng đến bên người Ôn Tử Thanh, chân tay luống cuống móc khăn giấy ra từ túi quần lau nước mắt cho anh, nói to, "Tôi sai rồi, anh đừng khóc, về sau tôi không hỏi nữa."

Ôn Tử Thanh nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng, "Không phải... Không trách cậu... Tôi... Khổ sở trong lòng, rất đau lòng..."

Trình Dã nhìn khuôn mặt Ôn Tử Thanh như hoa lê dưới mưa, kéo người ôm vào lòng, duỗi tay sờ đầu Ôn Tử Thanh, nói, "Không khổ sở, Thanh Thanh, về sau Trình Dã sẽ đối tốt với anh, anh đừng khóc nữa được không?"

Thanh Thanh.

Thật là một cách xưng hô dịu dàng.

Ôn Tử Thanh ôm lại eo Trình Dã, ngưỡng gương mặt đầy nước mắt nhìn Trình Dã, hỏi, "Cậu gọi tôi là gì?"

Trình Dã thấy anh dừng khóc, nói, "Thanh Thanh."

Ôn Tử Thanh nín khóc mỉm cười, anh buông Trình Dã ra, đứng lên nhìn cậu, lung tung lau nước mắt vài lần, nói, "Trình Dã... cúi đầu xuống đi..."

Trình Dã cười, "Không thấp hơn được, tôi vẫn luôn cúi đầu trước anh mà."

Ôn Tử Thanh lại nói, "Vậy cậu hơi cong eo một chút thôi..."

Trình Dã làm theo, vừa định hỏi ổn chưa, một đôi môi mềm mại đã dừng trên môi cậu, lành lạnh, mềm mềm.

Ôn Tử Thanh nhón chân, duỗi tay ôm cổ Trình Dã, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, lại dùng lưỡi liếm một vòng quanh môi cậu, "Trình Dã... Thanh Thanh thích em..."

Trong viện, cây hồng lại bị gió thổi rớt vài quả, nện thùng thùng vào cái gì đó, giống tiếng tim đập của Trình Dã hiện giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan