Chương 8
Chương 8: Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy long... Sao?
Editor: Tứ Phương Team
Khi nữ hài tỉnh lại, thì thấy bản thân mình cuộn tròn ở trên mặt cỏ, trên đỉnh đầu màn đêm đã treo lơ lửng trong không trung.
Không có cây cối che khuất bầu trời đêm cao vút, cũng không có nước mưa rơi vào trên mặt.
Phía dưới các vì sao còn có một bó củi đang được thiêu đốt hừng hực, nhiệt độ nóng bỏng làm gương mặt nằm nghiêng của Mã Cách Hi Vi cảm thấy hơi nóng.
Tiếng bước chân sột soạt từ trên đỉnh núi truyền đến, ngay sau đó là âm thanh ầm ĩ của nham thạch cùng kim loại chạm vào nhau, còn có màu sắc ấm áp chiếu sáng sáng nửa bầu trời.
Mã Cách Hi Vi không đứng dậy, bởi vì toàn thân nàng đều quá đau xót, đặc biệt là bắp đùi —— điều này không đơn giản mà kết luận là một cái mộng xuân không hợp thực tế.
Một gương mặt thiếu niên phóng đại trong tầm nhìn của nàng, cho đến khi hai mắt mỏi mệt dừng ở trên ngọn tóc cháy xém của hắn.
"Uy..." Hắn quơ quơ thân mình nữ hài, quần áo thực cứng,
"Mã Cách Hi Vi...!"
Nữ hài không có sức lực nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà nằm, hé mở nửa đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, sau đó nỗ lực mà vươn tay loạng choạng bắt lấy cổ tay hắn, ý bảo nàng vẫn ổn.
Tiếng kêu ban đêm thật ồn ào, thật khó nghe.
Nhưng mà hắn đang kêu gọi cái gì...? Mã Cách Hi Vi chỉ có thể nhìn khẩu hình của thiếu niên.
Nhận thấy tay nữ hài vốn nhẹ nhàng vòng trên tay mình bây giờ đã không tiếng động mà rơi xuống trên mặt cỏ. Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, còn may, sương mù lây động bên miệng chứng minh nàng còn hô hấp.
Một cái hôn nhẹ nhàng mà dừng ở trên trán của nàng.
Tiếp theo, nam hài gian nan mà kéo thân mình nàng đến trên lưng rắn chắc của mình, gắn mồi lửa vào lọ thủy tinh treo ở trước ngực mình, bắt đầu thong thả mà cố sức mà leo lên trên vách đá.
——
Mã Cách Hi Vi là cô nhi.
Từ nhỏ ăn cơm nhiều gia đình mà lớn lên, nhưng không ai chịu thu nhận nàng.
Vào một ngày trời mưa rất to, tiếng long gầm tự đáy vực truyền đến, mây đen áp sát, mưa to tầm tã từ khu rừng đen kéo đến.
Nàng nghe thấy bọn nhỏ khóc kêu "Mẹ", nhảy vào trong lòng ngực các nữ nhân có sắc mặt sợ hãi. Các nam nhân ôm lấy thê nhi, sắc mặt cũng tái nhợt mà trốn vào trong nhà.
Nhưng nàng nên tránh ở nơi nào?
Mãi đến khi nàng ngơ ngác mà đứng ở một nơi không có một bóng người, đường phố bị mưa xối thành mặt kính, bốn phía cửa phòng đóng chặt, trong tầm nhìn xuất hiện mấy móng vuốt phủ kín lân giáp.
Nàng ngồi yên trên mặt đất, nhìn đầu long từ trên cổ thô to rơi xuống, phụt ra máu màu đỏ sậm, cùng với nước mưa quyện vào nhau, tựa như một mặt kính màu đỏ thật lớn, bên trong chiếu lên hình bóng của mình.
Phía sau là một người chưa trở thành đạo sư nàng, nam nhân thu hồi đao, vươn tay về phía nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy long.
Lần đầu tiên... Sao?
Đầu đau kịch liệt, mặc dù mở mắt thấy được trần nhà màu xám trắng, nhưng ý thức lại như cũ không thể thoát ly từ hồi ức ở cảnh trong mơ.
Mười bảy năm. Còn có một năm nữa là sắp sửa thành niên ,nàng đã vô số lần nằm mơ tới giấc mơ đó, một màn này đã khiến nàng trở thành người săn long.
Không, lúc này đây không phải lặp lại.
Mã Cách Hi Vi nhớ rõ cảnh trong mơ, trong vũng máu nàng không chỉ có thấy được mình.
Trong vũng máu còn có một đôi mắt màu lam.
Chặt đứt cổ long rõ ràng chính là lôi quang màu trắng bắt mắt.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro