Chương 7
Chương 7: Cũng không phải cố ý
Editor: Tứ Phương Team
Hình ảnh quan sát từ trên không là thứ nàng chưa bao giờ tưởng tượng qua.
Nóc nhà màu nâu từ thôn trang ở một góc trong rừng rậm rộng lớn không thu hút chút nào, mà khu rừng đen luôn làm mọi người sợ hãi lại trở nên mộng ảo mà mỹ lệ.
Sương mù mỏng manh đứt quãng mà ôm ấp ngọn cây màu xanh lục, khiến phong cảnh vốn ám trầm mà huyền bí có thêm một tia sức sống.
Loài chim chuyển động lên xuống——cũng giống như muốn nói với nữ hài: Khu rừng rậm bị mọi người phỉ nhổ cũng có sinh mệnh.
Toàn bộ khu vực giữa rừng đen có một cây cổ thụ thật lớn, bốn phía quanh nó không có cây cối, chỉ có màu sắc rực rỡ lấp lánh. Mây đen tránh lui ở bốn phía đất trống, càng giống như là bảo vệ nó.
Cảm giác rơi xuống trong tưởng tượng cũng không có.
Nàng bị một móng vuốt màu đen, có chút thô ráp tiếp được, sau đó bị nó nâng bay lên.
Bên trong long trảo thoạt nhìn như đá thâm sắc ở vùng núi, lại cố gắng không tổn thương da thịt lỏa lồ ở bên ngoài của nữ hài.
Mủ trắng mùi xạ hương hung hăng mà tưới lên người nàng từ đầu đến chân, giống như dùng long tinh tắm gội cho nàng, toàn thân chật vật.
Khắc Lỗ Phỉ Ân Tư cũng không phải cố ý.
Cỗ chất lỏng mang theo sức lực rất nhanh liền hiện ra ở trước mắt nàng, tinh dịch màu trắng tương phản cùng làn da đen nhánh của nó, mắt Mã Cách Hi Vi nhìn đỉnh cự vật phun ra long tinh, vượt qua toàn bộ chiều cao của nó, tạo thành một đường cong rồi rơi xuống.
Nhìn thấy ghê người.
Thân hình nho nhỏ dưới sự che chở của long trảo bay lên.
Nàng thấy Khắc Lỗ Phỉ Ân Tư tựa như đang chiến đấu, long cánh thuần màu đen, phía trên đỉnh lộ ra màu xám trong suốt, trên mặt còn có mạch máu uốn lượn tinh tế. Nó mở hai bên cánh là có thể bao phủ một nửa hoàng thành dưới bóng râm, mà hiện tại lại vững vàng che trên đỉnh đầu nàng, ngăn cản dòng nước lạnh trên cao.
Ngay sau đó, thiếu nữ thấy được đầu của hắc long. Tròng mắt xanh thẳm giống như được lân giáp mềm mại cao quý khảm ở trên, trong đồng tử có một đường thẳng màu xám bạc, cực kỳ giống một thanh kiếm đã được mài giũa tốt.
"Mã Cách Hi Vi."
Thanh âm xuất từ chủng long nguy hiểm nhất này so với diễn tấu đàn hạc còn dễ nghe hơn.
Thiếu nữ khó có thể tin mà mở to hai mắt. Nó biết tên của mình, hơn nữa còn lưu loát mà nói ra như thế.
"Khắc Lỗ Phỉ Ân Tư..." Không biết nên dùng cái gì đáp lại nó, thiếu nữ chỉ cảm thấy mơ màng, mí mắt cũng không hề có sức lực chống đỡ.
Tên này...
Rất quen thuộc.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro