Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2

Âu Nguyên lẻn lút né tránh Đoạn Thanh Sơn, gõ cửa phòng Trình Án Thước đang giúp Đoạn Thanh Sơn dịch văn kiện.

Trình Án Thước mời người vào. Âu Nguyên tới trước mặt cậu, thần thần bí bí cho Trình Án Thước xem những bức ảnh y chụp: "Anh chim nhỏ, anh nhìn xem anh Đoạn như thế này có thích hợp không? Đó là nơi tiếp khách, anh ấy sửa chút thì thôi, đây lại đục ra vài cái cửa sổ treo rèm màu đỏ, thêm vài chậu hoa đặt ở các góc, để những bông hoa che kín cửa sổ. Em nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn, thế này đón khách thế nào đây? Còn không phải làm cho tình nhân?"

Trình Án Thước nhìn bức ảnh Âu Nguyên cho cậu xem với vẻ mặt không biểu cảm, cuối cùng kết luận: "...Đồi phong bại tục."

"Anh chim nhỏ, anh nghĩ tại sao anh Đọan lại làm thế? Em luôn cảm thấy..." Âu Nguyên liếc nhìn Trình Án Thước, ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Em thấy anh Đoạn rất biến thái."

Trình Án Thước dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, tựa người vào bàn nhìn Âu Nguyên: "Đây là ngày đầu tiên cậu biết anh Đoạn sao?"

"Quen biết đã nhiều năm rồi, mấy năm nay em luôn cảm thấy anh ấy đặc biệt không bình thường. Nhất là sau khi ở bên anh, anh ấy giống như... à, giống như một người chồng mẫu mực." Âu Nguyên nhìn Trình Án Thước đầy ẩn ý, đúng lúc ngừng nói, trong lòng chửi thầm. Giống như thú vật bị động dục mỗi ngày vậy.

"Đoạn Thanh Sơn..." Trình Án Thước cầm điện thoại di động của Âu Nguyên đặt lên bàn, dùng đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên rèm đỏ trong bức ảnh, nói: "Lãng mạn nhất."

Đoạn Thanh Sơn vốn định làm cho Trình Án Thước bất ngờ, nhưng Âu Nguyên nửa đường tiết lộ tin tức cho cậu rồi, hắn tức giận tím mặt, phát giận khiến Âu Nguyên run rẩy không dám nói lời nào.

Vẫn là anh chim nhỏ tốt nhất, tuy rằng khó phục vụ, nhưng anh ấy không bao giờ dọa y. Y muốn làm dưới trướng Trình Án Thước! Y sẽ không phục vụ tính khí nóng nảy của Đoạn Thanh Sơn nữa!

Thấy Âu Nguyên suốt ngày chán nản, Trình Án Thước đã nhờ người làm món cơm dứa mà y yêu thích, đồng thời hứa sẽ tìm đối tượng cho Âu Nguyên.

Âu Nguyên lắc đầu nói không cần, y đáng thương nhìn Trình Án Thước: "Anh chim nhỏ, anh có thể giúp em dỗ dành anh Đoạn được không? Mấy ngày nay anh ấy nhìn thấy em liền mắng mỏ, còn đánh em, em cũng không làm gì quá đáng mà, em không thể chịu oan được nữa".

"Làm sao tôi có thể dỗ dành anh ấy được? Đây không phải việc của cậu sao?"

"Chỉ là... làm tình với anh ấy để ảnh vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nếu anh ấy vui thì sẽ không đánh em nữa! A! Không được đánh vào sau đầu. Đánh vào sau đầu sẽ làm em trở nên ngu ngốc!"

Trình Án Thước rút ra một con dao gọt hoa quả, cắm vào vỏ quả dứa Âu Nguyên đang cầm, cúi người nhìn y: "Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng muốn đánh cậu đâu."

Âu Nguyên rùng mình, ôm dứa khóc, tìm kiếm sự an ủi từ A Duyệt, người càng không muốn nói chuyện với y.

Đoạn Thanh Sơn mấy ngày nay có rất nhiều hàng, người tới bàn chuyện làm ăn thì vô số. Phòng khách gần như đã trở thành nơi ở thường ngày của hắn. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đoạn Thanh Sơn trở nên cực kỳ cáu kỉnh, Trình Án Thước có thể cảm giác được Đoạn Thanh Sơn đang kìm nén tức giận khi nói chuyện, tóc của hắn sắp dựng đứng rồi, cần được vuốt xuống.

"Chúng ta đã thỏa thuận rồi, bây giờ tiếp tục hạ giá, cho rằng tôi là nhà từ thiện sao?" Đoạn Thanh Sơn lật đổ thùng rác. Hắn nhấc tấm rèm đỏ lên, ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc bắt đầu hút.

"Anh không vui à?"

Đoạn Thanh Sơn nghe được giọng nói của Trình Án Thước liền quay người lại. Trình Án Thước mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng dài đến mắt cá chân, che kín toàn thân.

"Sao em lại ăn mặc như thế này?" Đoạn Thanh Sơn dang rộng hai tay nói: "Ôm."

Trình Án Thước đóng cửa lại, đứng ở cửa nhìn Đoạn Thanh Sơn không nhúc nhích. Đoạn Thanh Sơn đang định kêu cậu nhanh lên, cậu đã cởi áo choàng tắm ra, đôi tất trắng quấn quanh hai chân dài của Trình Án Thước, hai bên đùi có hai dây vải màu đỏ nhạt quấn quanh như dệt hoa trên gấm. Trình Án Thước nhặt mảnh vải đỏ dư thừa trong chậu hoa, cởi áo choàng tắm, quấn mảnh vải đỏ quanh người, cậu đi đến đâu mảnh vải đỏ lay động đến đó, tóm lấy trái tim của Thanh Sơn khiến hắn thần hồn điên đảo.

"Ôm."

Trình Án Thước đi tới trước mặt Đoạn Thanh Sơn, ngồi lên đùi hắn, vươn tay ôm lấy Đoạn Thanh Sơn. Cậu tựa vào ngực hắn, lấy điếu thuốc hắn vừa muốn vứt đi, lại vừa muốn nếm thử mùi vị, đưa vào miệng hít một hơi, cậu lập tức bị sặc. Đôi mắt lập tức đỏ hoe, rúc vào trong ngực Đoạn Thanh Sơn, giống như một con mèo trắng mềm mụp.

Đoạn Thanh Sơn cầm điếu thuốc ném xuống đất, dùng chân đạp nát, vỗ vỗ lưng Trình Án Thước nói: "Đừng học hút thuốc, không tốt cho sức khỏe."

Trình Án Thước ngượng ngùng đứng thẳng người lên, nhịn ho nói: "Vậy anh còn hút thuốc."

"Tôi không thể bỏ được. Hút thuốc cũng giống như em vậy, khó bỏ lắm."

Đoạn Thanh Sơn luồn tay vào chiếc tất trắng của Trình Án Thước lên, ngẩng đầu nhìn cậu: "Trình Án Thước, đây là đồ tốt gì vậy?"

Trình Án Thước vòng tay qua cổ Đoạn Thanh Sơn, nghiêng người đến trước mặt hắn để hôn: "Bảo bối khiến anh vui vẻ, thích không?"

"Thích." Đoạn Thanh Sơn nhấc một mảnh lụa hất ngược về sau, lại kéo tất chân cậu lên, đầu ngón tay chạm vào đôi chân mịn màng của Trình Án Thước, "Thước Nhi, em thật đáng yêu."

Trình Án Thước sờ sờ tóc Đoạn Thanh Sơn, đôi mắt xuân sắc nóng bỏng chạm vào đôi mắt đen của hắn: "Nếu thích thì sờ nhiều một chút. Tốt nhất là... xé nát nó đi."

Tấm vải trên người Trình Án Thước từ từ trượt xuống, quấn quanh bả vai mỏng manh xinh đẹp của cậu. Đoạn Thanh Sơn hôn lên cổ Trình Án Thước, ôm chặt lấy cậu, bàn tay sờ từ trên bả vai của Trình Án Thước xuống, cuối cùng treo lên tấm vải đỏ, vuốt ve qua lại xương sống của cậu.

"Muốn xé nát," Đoạn Thanh Sơn ôm lấy chân còn lại, cắn vào xương quai xanh mảnh khảnh của Trình Án Thước, "Còn muốn bắn đầy tinh dịch."

Trình Án Thước quỳ giữa hai chân Đoạn Thanh Sơn, cậu cởi khóa kéo của hắn, úp mặt vào dương vật màu đỏ tím, lè lưỡi chậm rãi liếm, hỏi Đoạn Thanh Sơn đang nhìn chằm chằm vào mình: "Đẹp không?"

"Đẹp." Đoạn Thanh Sơn nắm lấy tóc Trình Án Thước, nhìn chiếc lưỡi hồng hồng của cậu đang mút con cặc của mình, tay còn lại đi dọc theo cổ Trình Án Thước xuống nhéo bóp núm vú đã bị hắn làm phồng lên: "Dùng nơi này cọ cặc đi."

Trình Án Thước ưỡn thẳng ngực, dựa lưng vào bàn cà phê, đẩy hai bộ ngực xinh đẹp đỏ rực lên, nhấc chân quấn trong chiếc tất trắng lên ấn vào bên trong đùi của Đoạn Thanh Sơn, dụ dỗ hắn nhưng không cho hắn cử động: "Không cho."

"Không cho?" Đoạn Thanh Sơn tóm lấy chân Trình Án Thước, dùng tay móc lại, kéo từng chiếc tất lụa ra, xé đến đầu gối. Sau đó hắn hôn lấy bộ ngực của Trình Án Thước, nhấc cậu dán lên dương vật của mình, dùng quy đầu chọc vào núm vú của Trình Án Thước. Cậu phát ra một tiếng kêu nhẹ, Đoạn Thanh Sơn nắm chặt cằm cậu, dùng lòng bàn tay cọ đôi môi hòng hào ấy, "Thước Nhi, chuyện làm tình không phải do em quyết định."

"Ngứa..."

Trình Án Thước túm lấy quần tây của Đoạn Thanh Sơn, hắn nhéo cằm cậu không thể cúi đầu xuống. Đầu vú của cậu bị quy đầu nhuộm đỏ, mỗi lần Đoạn Thanh Sơn chạm vào, Trình Án Thước đều run lên, dục vọng càng tăng thêm, cậu hoàn toàn bị kích thích, hai má Trình Án Thước bắt đầu nóng bừng.

"Phải địt lâu một chút mới được..." Con cặc của Đoạn Thanh Sơn đè ép núm vú của cậu, thịt vú cọ xát với những đường gân trên dương vật của Đoạn Thanh Sơn. Hắn muốn xuất tinh thật nhanh, phải bế Trình Án Thước lên hôn dục tiên dục tử mới buông ra cái miệng đang hôn ngón tay hắn kia. "Chờ tinh dịch bắn ra, sữa của em cũng chảy liền không ngứa nữa."

Đoạn Thanh Sơn vừa nói vừa đưa tay sục con cặc của mình, vừa sờ vừa thúc. Trình Án Thước không kiềm được đỏ mặt, cậu cũng đưa tay xuống thân dưới, ôm lấy bé chim của chính mình, bắt đầu vuốt ve. Ánh mắt của họ đan vào nhau, đôi mắt triền miên thu hút lẫn nhau. Đoạn Thanh Sơn cúi đầu, Trình Án Thước ngẩng đầu để lộ cái cổ trắng bóng, muốn hôn môi.

"Ha... Đoạn Thanh Sơn..." Cổ Trình Án Thước đau nhức, mặt áp vào lòng bàn tay Đoạn Thanh Sơn, tay động càng lúc càng nhanh, "Em sắp bắn..."

Đoạn Thanh Sơn ôm lấy vòng eo của Trình Án Thước, đẩy cặc vào ngực Trình Án Thước, hai dòng tinh dịch của Đoạn Thanh Sơn hướng về phía núm vú của cậu. Cùng lúc đó, tinh dịch của Trình Án Thước chậm rãi dọc theo ghế sô pha bọc da màu đen chảy xuống, còn tinh dịch của hắn từ núm vú của Trình Án Thước chậm rãi chảy xuống, màu trắng đục như sữa.

"Có thích sữa Đoạn Thanh Sơn cho em không?" Đoạn Thanh Sơn thở hổn hển, bế Trình Án Thước ôm lại vào lòng, hôn lên môi cậu hỏi.

Trình Án Thước nắm lấy tay Đoạn Thanh Sơn đặt ở dưới thân cậu, sờ sờ cái miệng hồng hào: "Nơi này cũng muốn."

Đoạn Thanh Sơn nhéo eo Trình Án Thước, trong đôi mắt đen tràn đầy dục vọng lâu ngày nhìn cậu, nói: "Nhấc mông lên cho tôi vào."

Trình Án Thước ôm cổ hắn, hơi nâng mông lên, gậy thịt của Đoạn Thanh Sơn mở ra cái lỗ màu hồng, đang muốn đi vào thì người bên ngoài gõ cửa. Trình Án Thước sửng sốt, vô thức muốn đứng dậy. Hắn nhanh tay ôm lấy eo Trình Án Thước và đẩy người xuống, khiến cậu nuốt chửng toàn bộ dương vật. Trình Án Thước cúi xuống cắn vào vai Đoạn Thanh Sơn, những tiếng rên rỉ kìm nén của cậu khiến cặc hắn lại cương to hơn trong động dâm của Trình Án Thước.

"Vào đi." Đoạn Thanh Sơn lười nhác nói.

Trình Án Thước ngẩng đầu ai oán nhìn Đoạn Thanh Sơn, hắn lại đỉnh thắt lưng, lại đâm vào bên trong, tiếng bạch bạch bạch khiến thương nhân ở ngoài cửa dừng lại tại chỗ, không dám bước tới.

"Cứ ngồi đó nói chuyện tiếp đi," Đoạn Thanh Sơn hôn lên đôi mắt lấp lánh nước của Trình Án Thước, tâm tình rất tốt: "Tôi có thể chậm rãi nói chuyện với ông."

Doanh nhân nhìn căn phòng được bao phủ bởi nhiều lớp rèm, ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, mặc dù có hơn mười lớp rèm đỏ cách nhau, nhưng trong ánh sáng và bóng tối lập là lập lờ, ông ta vẫn nhìn thấy đôi vai gầy vương vấn nơi đó, một vẻ đẹp cấm kỵ không bao giờ tan biến.

Tấm lưng trắng nõn gầy gò, người trong lòng Đoạn Thanh Sơn khẽ run rẩy, khiến tấm vải đỏ trong phòng sống động theo cậu mà đong đưa.

"500 vạn."

"Không được." Đoạn Thanh Sơn không nghe được tiếng rên rỉ của Trình Án Thước, hắn đỡ người cậu lên, dùng sức mút lấy đầu vú của cậu, "Quá ít."

Quá ít tiền, quá ít tiếng rên rỉ.

"Đừng... Đoạn Thanh Sơn... buông ra... a..."

Trình Án Thước ôm chặt đầu Đoạn Thanh Sơn, rên rỉ một cách mãnh liệt lại kìm nén, cầu xin sự thương xót từ hắn. Đoạn Thanh Sơn hôn lên môi cậu, xâm nhập quấn lấy đầu lưỡi thơm ngon, dùng cặc của hắn nện mạnh vào khiến Trình Án Thước ướt át khắp nơi.

"510 vạn."

Đoạn Thanh Sơn lấy tay quấn quanh chiếc tất rách nát của Trình Án Thước, móc vào lòng bàn tay hắn rồi lại xé ra, nói: "Kém quá nhiều."

Bụng Trình Án Thước bị đẩy ra phồng lên, cậu vươn tay sờ sờ, nắm lấy tay Đoạn Thanh Sơn đặt lên bụng dưới của cậu. Trình Án Thước bắt đầu tự mình động, môi cách môi Đoạn Thanh Sơn một centimet, ôm lấy hắn. Hai tay vòng qua cổ Đoạn Thanh Sơn, trên đó còn có một mảnh rèm đỏ rơi xuống, cậu cử động một chút, mảnh vải đỏ lại hôn hắn một chút, nhẹ giọng nói: "Con cặc của anh dài quá."

"Ngài Đoạn, lòng người không đủ rắn nuốt voi."

"Ha..." Đoạn Thanh Sơn cắn mạnh vào môi Trình Án Thước, "Nhưng tôi chỉ là một kẻ xấu tham lam, dâm đãng, thích càng nhiều càng tốt."

"Anh muốn bao nhiêu?" Trình Án Thước ghé sát vào tai Đoạn Thanh Sơn, cắn chóp tai hắn hỏi.

Đoạn Thanh Sơn ôm chặt Trình Án Thước, thân thể run rẩy mãnh liệt, tiến tới môi Trình Án Thước, hôn cậu say đắm: "Tôi chỉ cần một Trình Án Thước, nhưng muốn càng nhiều sắc đẹp của em."

"900 vạn."

"Vẫn không được," Đoạn Thanh Sơn nhấc chiếc tất trên chân Trình Án Thước lên vuốt ve qua lại, "Tôi biết các ông cần nó, thêm đi."

Doanh nhân sốt ruột nói: "Ngài Đoạn, cậu rốt cuộc muốn gì?"

Đoạn Thanh Sơn ôm Trình Án Thước vào trong phòng, trong phòng rất nhanh phát ra âm thanh cơ thể va chạm dày đặc, gió thổi từ tứ phía thổi vào, thổi tung tấm vải mỏng màu đỏ nhạt, lộ ra Đoạn Thanh Sơn ngạo nghễ nhìn doanh nhân đang thất vọng. Tay hắn chạm vào lưng Trình Án Thước, nói: "Bao giờ tôi bắn thì sẽ đáp ứng."

"Cậu...!"

Đoạn Thanh Sơn nhướng mày, tấm vải đỏ rơi xuống trước mặt Trình Án Thước, che đi khuôn mặt bối rối của cậu. Hắn xuyên qua tấm vải đỏ hôn lên Trình Án Thước xinh đẹp, hỏi cậu: "Thước Nhi... Khi nào tôi mới bắn xong?"

"Sáng mai..." Trình Án Thước vén tấm vải đỏ lên, mặt đỏ bừng, say mê dục vọng không muốn tỉnh lại, ôm chặt người yêu, đôi tất lụa cọ xát trên chân tạo thêm lửa nóng. Cậu nhìn Đoạn Thanh Sơn, mắt cười cong cong nói: "Em thích anh địt em, lâu hơn, lâu hơn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan