Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương cuối

Tin tức Đoạn Thanh Sơn kết hôn lan truyền nhanh chóng, không cần Đoạn Thanh Sơn thông báo, cũng đã tràn ngập người tới cửa, gửi tin nhắn, gọi điện cho hắn. Trình Án Thước bình thản ngồi bên cạnh Đoạn Thanh Sơn, nghe hắn từ lúc dùng một câu nói biến thành một từ đơn ngắn gọn, cuối cùng biến thành một tiếng cút liền đuổi đi những người còn lại.

Trình Án Thước sờ sờ mái tóc ngắn của Đoạn Thanh Sơn nói: "Chúng ta không kết hôn nữa thì sao?"

Đoạn Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Trình Án Thước, cơn giận dai dẳng bùng phát khiến cậu có chút sợ hãi, buông tay ra khỏi đầu Đoạn Thanh Sơn. Nhưng buông nửa chừng Đoạn Thanh Sơn đã nắm lấy tay cậu, đặt vào tay hắn xoa xoa, sau đó chậm rãi cúi xuống hôn Trình Án Thước: "Đừng nói lời này, nếu không tôi cũng sẽ hung dữ với em đấy."

"Sao anh giống chó dữ xù lông vậy?"

Đoạn Thanh Sơn tựa đầu vào cổ Trình Án Thước nói: "Bọn họ cũng không thật sự chúc phúc cho chúng ta, tôi còn phải mỉm cười đối mặt với sự đạo đức giả của bọn họ, đây không phải là cố ý khiến người ta đau lòng sao?"

"Sao lại cần bọn họ chúc phúc?" Trình Án Thước giơ tay sờ cổ Đoạn Thanh Sơn nói: "Hai chúng ta sẽ có rất nhiều lời chúc vô nghĩa, nhưng anh ở bên em mới chính là điều em mong muốn nhất."

"Ừ," Đoạn Thanh Sơn mềm lòng một chút, ôm chặt Trình Án Thước, hôn cậu một cách phóng túng, "Trong nước không hợp pháp, nhưng Đoạn Thanh Sơn nhất định phải có Trình Án Thước danh chính ngôn thuận."

Trình Án Thước không thích ra ngoài nên Đoạn Thanh Sơn chiêu đãi mọi người trong biệt thự.

Trong giới có một số thế lực tồn tại lâu hơn cả tuổi tác của Đoạn Thanh Sơn, mặc dù xuất hiện vô số người và việc kỳ lạ, nhưng đây là lần đầu tiên có chuyện hai người đàn ông kết hôn. Các tiền bối quyền cao chức trọng dù nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận được, nhưng xem xét thế lực hiện tại của Đoạn Thanh Sơn, lại không thể không tới tham gia.

Họ không làm hôn lễ truyền thống, nơi chú rể đợi cô dâu đến. Họ không có họ hàng, chỉ nắm tay nhau bước ra khỏi tấm thảm đỏ trong phòng ngủ trải đầy hoa hồng. Đoạn Thanh Sơn nắm tay Trình Án Thước bước đi trên con đường trải đầy hoa, hướng về nơi mà họ sắp giao phó chăm sóc cho nhau đến hết cuộc đời.

Đoạn Thanh Sơn hỏi Trình Án Thước muốn đám cưới như thế nào, Trình Án Thước nói, phong cảnh trong biệt thự đủ đẹp, vừa vặn nên không cần trang trí quá mức. Phải tự nhiên, phải nước chảy thành sông, muốn mọi vật sống trong căn nhà này đều phải chứng kiến dáng vẻ vui mừng của chủ nhân.

Cây cối quanh năm xanh tươi, khách khứa ồn ào náo nhiệt, người chủ lễ kết thúc bài phát biểu chủ trì dài dòng và hỏi Đoạn Thanh Sơn có bằng lòng không.

Bộ vest của Trình Án Thước vừa vặn một cách hoàn hảo. Cậu đứng đối diện Đoạn Thanh Sơn, mỉm cười nhẹ nhàng, sự dịu dàng trong ấy khiến Đoạn Thanh Sơn gần như tan chảy. Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên hắn lắp ba lắp bắp: "Tôi nguyện, nguyện ý."

Chủ lễ quay đầu hỏi Trình Án Thước, cậu đi tới trước mặt Đoạn Thanh Sơn, kiễng chân hôn lên đôi mắt đỏ bừng vì kích động của Đoạn Thanh Sơn, nói: "Tôi nguyện ý."

Đoạn Thanh Sơn ôm chặt Trình Án Thước, mặc kệ người dẫn chương trình có nói gì, hắn cũng mở chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của Trình Án Thước, siết chặt tay cậu, nhẹ giọng nói: "Của tôi."

Trình Án Thước cũng cầm lấy tay Đoạn Thanh Sơn, đeo cho hắn một chiếc nhẫn có khắc tên bọn họ, nhìn Đoạn Thanh Sơn sắp bật khóc nói: "Đều là của anh, Trình Án Thước thuộc về Đoạn Thanh Sơn."

Thật xấu hổ. Hôm nay công tắc tuyến nước mắt của Đoạn Thanh Sơn bị hỏng, Trình Án Thước đè cổ Đoạn Thanh Sơn xuống, cầu cứu Âu Nguyên đang ngơ ngác nhìn anh Đoạn khóc. Cậu duỗi tay lau sạch nước mắt của hắn, "Đoạn Thanh Sơn, chúng ta kết hôn, sao anh lại khóc?"

Đoạn Thanh Sơn ngẩng đầu, im lặng nhìn Trình Án Thước, ôm lấy khuôn mặt cậu nhẹ nhàng hôn lên.

"Thước Nhi...Tôi có người yêu. Thật tốt."

Trình Án Thước ngẩn ra, vòng tay ôm lấy Đoạn Thanh Sơn, nước mắt không kìm được nữa mà rơi xuống.

Vì sao Đoạn Thanh Sơn lại thích cậu như vậy?

Vừa hung dữ vừa hèn mọn, đáng yêu muốn chết.

Âu Nguyên đi theo anh Đoạn trong suốt quá trình đám cưới diễn ra, chờ hôn lễ kết thúc, Âu Nguyên xem lại video, thấy cười một mình cũng không đủ, y còn muốn kéo bác sĩ Du và A Duyệt tới xem cùng, cùng nhau cười hình ảnh anh Đoạn rơi lệ được Trình Án Thước ôm. May mà Đoạn Thanh Sơn quản lý chặt chẽ nên không có người khác mang theo máy ảnh vào, nếu không tin tức trùm thế giới ngầm Đoạn Thanh Sơn kết hôn khóc ra nước mắt chắc chắn sẽ là tin tức nóng hổi nhất.

Trình Án Thước vừa tắm xong liền đi xuống lầu, nhìn thấy trong đại sảnh có mấy người đang cười đùa, đi tới sau ghế sô pha hỏi: "Buồn cười sao?"

Nhìn thấy khuôn mặt máy lạnh của Trình Án Thước, bác sĩ Du nén cười, đứng dậy lôi kéo quần áo lên, A Duyệt cũng cầm lấy khăn lau mạnh bàn cà phê.

"Buồn cười! Ha ha ha... anh Đoạn, nhìn xem anh Đoạn rơi nước mắt yếu đuối như thế nào... Ha ha..."

"... Âu Nguyên," Trình Án Thước lấy khăn tắm trên tóc xuống, cầm lấy điều khiển từ xa trong tay y, ấn vào sau đầu Âu Nguyên như một khẩu súng, "Muốn chết à?"

Âu Nguyên thân thể cứng đờ, giơ tay nhận thua: "Đoạn... a, không phải, anh chim nhỏ, không phải là thấy anh Đoạn như vậy quá khó gặp sao, em nhịn không được..."

"Anh Đoạn của cậu lụy tình không khống chế được. Còn cậu, một đứa ngốc chưa từng yêu đương nhiên sẽ không hiểu. Đã đến lúc anh Đoạn sắp xếp thêm nhiệm vụ cho cậu rồi." Trình Án Thước tắt TV, hỏi y: "Đoạn Thanh Sơn đi đâu? Lúc tôi tắm anh ấy vẫn ở đây mà, sao mới một lúc đã biến mất rồi?"

Âu Nguyên gãi đầu nói: "Anh Đoạn nói là đi lấy giấy đăng ký kết hôn, anh ấy sợ anh mệt mỏi nên nhờ em đợi anh tắm xong mới báo cho anh."

Trình Án Thước túm lấy tóc rối, nói: "Lái xe, dẫn tôi đi tìm anh ấy."

Một giờ sau.

Nhân viên văn phòng Đăng ký kết hôn của Cục Dân chính đứng chặt người từ trong ra ngoài, vị Phật bên trong tựa vào bàn tiếp tân chĩa súng vào trán mọi người, trên môi nở một nụ cười như có như không, nữ nhân viên ngồi đối diện gần nhất với hẳn sởn tóc gáy.

Người nọ lau mồ hôi trên trán, luôn mỉm cười ghi nhớ khái niệm phục vụ, nở một nụ cười cực kỳ khó coi nói: "Tiên, tiên sinh, ngài phải mang vợ theo, chúng tôi mới có thể giúp ngài."

"Em ấy mệt, muốn ngủ nên không đến được."

"Không thể tới... Nếu không thể tới, chúng tôi cũng không thể nào giúp được ngài... A!"

Đoạn Thanh Sơn cắm con dao đang nghịch vào bàn, ghim cổ tay áo màu trắng vào đó. Đoạn Thanh Sơn lại như không có chuyện gì mà rút dao ra, cười nói: "Hỏi lại lần nữa, làm hay không?"

"Làm, làm, nhưng hai người phải ký tên và chụp ảnh..."

"Tôi ký cho em ấy, cũng có ảnh." Đoạn Thanh Sơn đưa ra bức ảnh nền đỏ hắn ấy chụp cùng Trình Án Thước trước đó, "Các người chụp chướng mắt."

Các nhân viên nhìn kỹ hơn và nhận ra, chết tiệt, hai người đàn ông.

Thật quá đáng!

"Đầu tiên... thưa ngài," Cô nuốt khan, nói với Đoạn Thanh Sơn, "Ở nước ta kết hôn đồng giới là bất hợp pháp, không được phép làm."

Đoạn Thanh Sơn nghiêng đầu, dang rộng hai tay nói: "Tôi không quan tâm, hôm nay tôi muốn giấy đăng ký kết hôn, không phải chỉ là ấn đỏ thôi sao? Có vấn đề gì à?"

"Thưa ngài... chúng tôi..."

Đoạn Thanh Sơn bỗng nhiên đứng dậy, chĩa súng vào cuốn sổ đỏ trên bàn, tức giận nói: "Đừng nói nhảm nữa! Nhanh lên, Trình Án Thước còn đang chờ tôi về ngủ!"

"Ai chờ anh ngủ? Đoạn Thanh Sơn, anh rất lợi hại đấy."

Đoạn Thanh Sơn sửng sốt một chút, quay người lại đã nhìn thấy người từ dưới lầu đi lên, Trình Án Thước cũng không thèm thay quần áo chỉnh tề, liền mặc quần áo ở nhà rộng rãi đi ra ngoài.

Đoạn Thanh Sơn ngoài miệng phàn nàn, trên mặt lại vui rạo rực, nhìn Trình Án Thước đi tới trước mặt mình, nói: "Sao lại ra ngoài muộn như vậy? Thức khuya không tốt cho sức khỏe."

"Vậy anh đang làm gì ở đây? Lén lút như một tên trộm vậy."

Nhân viên thấy Trình Án Thước có vẻ dễ nói chuyện hơn, liền đưa tay kéo ống tay áo mình xuống, cầu xin Trình Án Thước giúp đỡ: "Vị tiên sinh này, xin ngài khuyên nhủ ngài ấy, quốc gia không cho phép, chúng tôi không dám làm, nếu như cấp trên trách tội xuống, chúng tôi liền xong đời."

Trình Án Thước ngồi nghiêm chỉnh, nhìn khuôn mặt lo lắng của các nhân viên, cậu đưa tay rút con dao Đoạn Thanh Sơn cắm vào bàn, đặt lại vào tay hắn, hỏi cô: "Cô có bút không?"

Nữ nhân viên bối rối, từ trong ngăn bàn lấy ra một cây bút, đang định hỏi cậu đang làm gì, Trình Án Thước đã ký tên vào chỗ được yêu cầu ký, sau đó đưa cây bút vào tay Đoạn Thanh Sơn nói: "Viết đẹp vào."

"Không thưa ngài...việc này không được đâu, các anh..."

"Đóng dấu."

Đầu súng lạnh lẽo chĩa vào trán cô, vẻ mặt nặng nề của Đoạn Thanh Sơn khiến người ta rùng mình.

"Làm đi." Trình Án Thước cầm lên hai tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, nhìn một chút rồi đặt trước mặt cô: "Đêm nay nếu không làm, cô sẽ chết. Cô thực sự muốn như vậy sao?"

"...Cấp trên... không, không cho phép..." Nữ nhân viên run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng.

"Phía trên?" Trình Án Thước nghe lời ấy, nắm lấy bàn tay cứng ngắc của cô, dùng tay mở ngăn kéo, dẫn cô cầm con dấu lên, cười nói: "Người phía trên sẽ không bắt được cô, Đoạn Thanh Sơn sẽ giải quyết, cảm ơn."

Lời vừa dứt, dấu đỏ cũngin trên giấy đăng ký kết hôn.

Trình Án Thước cầm lấy giấy đăng ký kết hôn, bỏ vào túi, nhìn Đoạn Thanh Sơn, gọi hắn: "Đoạn Thanh Sơn."

Đoạn Thanh Sơn hiểu ý cất súng, ôm lấy eo Trình Án Thước dẫn cậu ra ngoài.

Đoạn Thanh Sơn không đáp lời cậu, thế là Trình Án Thước lại gọi một tiếng: "Đoạn Thanh Sơn."

Đoạn Thanh Sơn cúi đầu nhìn Trình Án Thước: "Ơi?"

Trình Án Thước lấy giấy đăng ký kết hôn đưa cho Đoạn Thanh Sơn xem, sau đó đặt trước ngực, đứng dậy vòng tay qua cổ Đoạn Thanh Sơn, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: "Đoạn Thanh Sơn và Trình Án Thước, bách niên hảo hợp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan