Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Lặng người đi một lát.

Tang Văn Trạch chưa bàn chuyện trở về, tiếng bước chân ngoài cửa xa dần. Trình Án Thước nhìn vào trong rương, chọn một khẩu súng đen giống hệt cái cậu thấy trên ti vi. Cậu không chút do dự bắn một phát đứt dây xích, nhưng tiếng súng cũng thu hút sự chú ý của thuộc hạ Tang Văn Trạch, họ đập cửa hỏi cậu đang làm gì. Trình Án Thước nhanh chóng khóa cửa lại, tìm quần áo mặc vào, nắm chặt khẩu súng trong tay.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, Trình Án Thước biết cửa sắp bị phá, cậu mở cửa sổ tiến ra ban công, nương theo ánh đèn nhìn xuống, phía dưới là một con đường, dọc theo ban công xuống là một cái ống, nếu có thể nhất định sẽ trốn thoát được!

Cậu đút súng vào túi, leo ra ngoài ban công, tim đập thình thịch nhưng vẫn bám xuống rất cẩn thận. Tiếp đất an toàn, cậu không đi giày, vừa nãy còn bị mặt cắt của thứ gì đó cứa vào gan bàn chân. Trình Án Thước thở dài, lập tức tập tễnh chạy đi.

Hai bên đường đều bị cố ý trồng bụi gai ngăn cản, con đường phía trước trải dài vô bờ, dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Đám mây đen cuồn cuộn, ánh trăng bị nuốt chửng, ngoài bóng tối ra cũng chỉ còn bóng tối. Đây cũng là cuộc đời tồi tệ của Trình Án Thước.

Trước đây như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.

Đó thực sự là một cuộc sống đáng kinh tởm.

Con đường không biết kết thúc ở đâu, phía sau loáng thoáng có tiếng bước chân đuổi theo, Trình Án Thước chỉ đánh cược một phen, nhảy qua bụi gai chết tiệt này, trốn vào bên trong rừng cây.

Lùi lại một bước, tích lũy sức lực, Trình Án Thước nhảy lên, gai đâm vào quần khiến cậu ngã xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng va vào cái cây gần đó.

"A..." Trình Án Thước bò dậy, đưa tay xoa xoa thân mình, cậu không thể thấy rõ xung quanh, chỉ có thể đi trong bóng tối.

Dường như bên cạnh toàn là cây, mặt đất mọc đầy cỏ mềm, Trình Án Thước tìm một sườn dốc để ẩn nấp, cỏ xung quanh bị gió thổi bay, tựa như đang nức nở khe khẽ.

Trình Án Thước ôm chặt chính mình, tận sức cuộn tròn lại, hoàn toàn ẩn mình sau con dốc này.

Đây là ngày đầu tiên cậu bị Tang Văn Trạch bắt cóc.

Cậu sợ hãi chìm vào giấc ngủ, vết thương dưới chân lấm bùn đất, vết thương dần đóng vảy, rõ ràng vừa nãy không đau gì cả, nhưng giờ đây mọi thứ đều đau, cả người cậu sắp nổ tung vì đau đớn.

Nhưng cậu quá buồn ngủ, giấc ngủ có thể khiến người ta quên đi sự hoảng sợ ban ngày, quên đi tất thảy bất an, quên đi mọi chuyện khó chịu.

Nhưng chỉ giới hạn trong giấc ngủ mà thôi.

Trình Án Thước bị ánh nắng chói chang đánh thức, kỳ lạ thay, cậu không cuộn tròn dưới sườn dốc mà nằm dài trên chiếc ghế mây màu xanh lục. Cậu choáng váng, đầu đau đớn, mắt sưng lên và cổ họng bỏng rát.

"Trình Án Thước, cậu thật có bản lĩnh, có thể trốn tôi ba ngày. Thế nhưng người của tôi cũng thật ngu xuẩn, ba ngày trời cũng không tìm được cậu."

Những lời Trình Án Thước mơ hồ nghe được như sấm sét bên tai. Cậu đột nhiên ngồi dậy, lại không thể thẳng dậy được, vừa đứng lên đã bị kéo xuống, sau vài lần, cậu tỏ rõ vẻ khó chịu và mệt mỏi. Lúc này cậu mới cảm nhận được mắt cá chân bị người vuốt ve thưởng thức, cậu càng vùng vẫy giãy giụa, nhưng Tang Văn Trạch cũng không cho cậu như nguyện. Gã thích mỹ nhân mềm yếu chơi trốn tìm với gã, lại càng thích mỹ nhân cay độc nóng bỏng.

"Anh..."

"Tôi làm sao? Chim nhỏ, cậu nên cảm ơn tôi, nếu không phải tôi tìm được cậu thì cậu đã chết vì bệnh rồi!" Tang Văn Trạch đột nhiên ấn mạnh vào vết thương trên chân Trình Án Thước, miệng vết thương vừa được xử lý tốt đã rách ra, máu chảy xuống.

"Ưm... Buông ra..." Trình Án Thước căng cứng thân thể, cơn đau dữ dội làm cậu phải dùng sức ngăn chặn tiếng nức nở đứt quãng.

"Không phải thích trốn lắm sao? Tôi phế chân rồi xem cậu chạy thế nào!"

Tang Văn Trạch nhấc chân Trình Án Thước lên, cởi băng vải ra, lấy ống nước, kéo chân cậu rửa sạch máu và thuốc đi, chờ khi sạch sẽ rồi gã chĩa ống nước về phía cậu, toàn bộ nước đều chảy vào cậu, ướt đẫm cả người và ghế mây.

Trình Án Thước không thể giải thích được cảm giác của mình, toàn thân như đang bốc cháy. Cậu cần nước, nhưng dòng nước hiện tại không thể làm cậu nguội đi, nó lạnh lẽo như nọc độc của loài rắn, tầng tầng bao quanh, sẵn sàng nhe nanh bất cứ khi nào cắn chết cậu.

"A... Đừng chạm vào tôi... Không cần..." Sắc mặt Trình Án Thước tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. Bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người, cậu như chết chìm trong dòng nước lạnh dưới trời quang này.

Tang Văn Trạch liếm lên vết thương của Trình Án Thước, hôn mu bàn chân mảnh khảnh của cậu, dọc theo chân cậu đi lên, quần của Trình Án Thước bị đẩy lên đùi. Tang Văn Trạch thích đôi chân vừa dài vừa thẳng của cậu, hơi dùng lực chút thôi cũng sẽ để lại vết đỏ tím trên thịt non vùng đùi.

Cứ như thể gã đã in gậy thịt của mình lên chân Trình Án Thước vậy. Gã càng nghĩ càng hưng phấn, kéo cậu tới mở chân ra, ra sức gặm cắn hai chân của Trình Án Thước. Gã muốn xăm mầm mống của mình lên, chiều dài giống nhau, kích thước giống nhau, cho thấy Trình Án Thước là của riêng gã.

Trình Án Thước bị sốt do nhiễm trùng vết thương, giờ cậu không có sức chống trả, thậm chí cậu còn không cử động khi Tang Văn Trạch hôn bé chim của cậu.

"Cử động đi! Trình Án Thước, động đi! Cậu giả chết à? Cậu cho rằng mình có thể không bị chịch chết sao?" Tang Văn Trạch cúi xuống nhìn Trình Án Thước mất tinh thần chán chường, gã vỗ vào mặt cậu, cách quần đỉnh hông vào cậu, "Cậu cảm thấy tôi sẽ thương hại cậu sao? Sao cậu có thể xảo trá như vậy?"

Trình Án Thước thật sự không còn sức lực nghe gã nói nhảm. Cậu nhắm mắt lại không muốn nói chuyện, không phải cho đàn ông chịch thôi sao? Cậu cũng không mang thai được.

Quá mệt mỏi.

Đám mây trắng treo cao trên bầu trời nhưng Trình Án Thước cảm thấy chúng đang đè lên người mình, màu xanh lục của tán cây cũng thừa cơ góp vui, lảo đảo lắc lư, muốn Trình Án Thước rơi vào bẫy rập của chúng, lại có lòng tốt tặng cậu cho một con dã thú hoàn toàn xé nát cậu.

"A..."

Miệng Trình Án Thước bị một căn dương vật tanh nồng lấp kín, ý thức sắp sụp đổ quay trở lại, Tang Văn Trạch giữ chặt gáy cậu, đột nhiên cắm vào trong, đâm mạnh đến nỗi khóe miệng cậu sắp rách ra.

"Không thú vị." Tang Văn Trạch dùng sức túm tóc Trình Án Thước, đẩy dương vật vào miệng cậu, gương mặt dữ tợn cực kỳ khủng bố, "Bây giờ bộ dạng cậu thế này cũng chơi không đã, vậy thổi kèn cho tôi trước. Ài, Trình Án Thước đúng là ngoại lệ, lần đầu tiên tôi bắt người về mà nhiều ngày rồi chưa địt lỗ đít. Cậu thức thời một chút thì tôi sẽ tốt với cậu, mà cậu còn không ngoan, chờ cậu tỉnh táo lại, tôi mẹ nó sẽ địt cậu ở con đường cậu chạy trốn, cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng xem, Trình Án Thước mẹ nó chính là đồ chơi của Tang Văn Trạch! Ở trong nhà có thể chơi, ra ngoài có thể chơi, nơi công cộng quang minh chính đại cũng có thể chơi! Hơn nữa... vĩnh viễn không phản kháng được, vĩnh viễn trốn không thoát!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan