Chương 68
Đã hai lần Trình Án Thước đi trong đêm, mỗi lần đều có Đoạn Thanh Sơn theo sau, nhưng lần này thì khác.
Đoạn Thanh Sơn quá đau đớn, không thể ngăn cản Trình Án Thước thật sự quyết tâm rời đi, lại không đuổi kịp chú chim đang lén lút bay đi trong đêm tối.
Nhưng hắn vẫn cứ vừa đi vừa khóc, cầu xin Trình Án Thước hết lần này đến lần khác, nhưng cậu lại không thèm quay đầu lại, thái độ lạnh lùng dường như đang thiêu đốt trái tim hắn.
Trình Án Thước cảm thấy chỗ Tang Văn Trạch đánh cậu đau nhức âm ỉ, tốc độ dần dần chậm lại, thanh âm của Đoạn Thanh Sơn phía sau càng ngày càng yếu. Cậu quay người lại, nhưng trời quá tối, trái tim bị dày vò của cậu không thể nghe thấy.
"Ngài Trình! Ngài Trình!"
A Duyệt không biết chạy tới từ lúc nào, bầu không khí u ám đột nhiên bị phá vỡ, Trình Án Thước lau nước mắt, bước nhanh hơn, nhưng A Duyệt vẫn đuổi kịp, chĩa súng vào tim cậu, thở hổn hển, hung hãn nói: "Trở về."
Trình Án Thước tiến lên một bước, áp người vào súng của A Duyệt: "Cho dù chị có giết tôi, tôi cũng sẽ không quay lại."
A Duyệt dùng súng đặt vào tim Trình Án Thước, nói: "Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu sợ liên lụy đến ngài Đoạn. Nhưng tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Cậu như thế là không tin tưởng năng lực của ngài Đoạn, không tin sức mạnh của ngài ấy. Cậu đang sợ hãi gì vậy, Trình Án Thước?"
"Hắn dù mạnh đến đâu cũng chỉ có một mạng, nếu hắn chết, tôi còn Đoạn Thanh Sơn sao? Trên con đường này không thiếu Đoạn Thanh Sơn, nếu Đoạn Thanh Sơn chết thì sẽ có người tiếp theo, nhưng phải làm sao đây? Tôi mẹ nó chỉ có một Đoạn Thanh Sơn thôi!" Trình Án Thước rất kíchđộng, giọng điệu cực kỳ gay gắt.
"Cậu không tin chính mình đến mức ấy sao? Đoạn Thanh Sơn đã dạy cậu nhiều như vậy, cậu đã sớm có thể cùng ngài ấy kề vai sát cánh. Cậu rời đi, ngài Đoạn cũng chỉ chết càng nhanh hơn thôi." Cảm nhận được sự tức giận của Trình Án Thước, A Duyệt cầm súng bước sang một bên, "Như cậu đã nói, trên con đường này sẽ có vô số Đoạn Thanh Sơn, lũ chuột nhắt chúng tôi sẽ chỉ dựa vào kẻ mạnh. Nếu một ngày nào đó Đoạn Thanh Sơn sụp đổ, chúng tôi cũng sẽ vì chủ nhân mới mà đạp ngài ấy mấy phát. Không ai thực lòng quan tâm đến Đoạn Thanh Sơn, chúng tôi chỉ làm vì lợi ích. Cậu đi đi, để Đoạn Thanh Sơn tự sinh tự diệt."
"...Chị khích tôi?"
A Duyệt cười giễu cợt, nói: "Tôi chỉ đang giải thích bản chất của vấn đề. Dù sao thì cậu cũng sắp rời đi, chẳng phải biết bọn khốn chúng tôi hành xử thế nào không phải tốt hơn sao? Nhà cậu cách thành phố Khúc Hoa hàng nghìn km. Đợi Đoạn Thanh Sơn chết đi, tôi sẽ niệm tình chủ tớ mà báo tin cho cậu... Sớm đã là một người xa lạ không quan trọng, tôi thấy ngày ấy sẽ không đến muộn đâu. Ngài ấy tuổi còn trẻ đã thâu tóm hai thế lực lớn, thống trị một phương, người đang để mắt tới ngài ấy như hổ rình mồi cũng không ít."
Rời đi rồi sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Đoạn Thanh Sơn sống hay chết, cậu cũng sẽ không bao giờ biết. Giấc mộng của cậu thật sự sắp tan vỡ. Không có Đoạn Thanh Sơn, cậu thật sự chẳng có gì cả.
Những gì A Duyệt nói có thể đúng hoặc sai, nhưng ở đâu có vinh quang ở đó cũng có sự đen tối. Cậu không muốn Đoạn Thanh Sơn lưu lạc đến cảnh hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, vậy nên vẫn muốn ở lại với hắn.
"..." Trình Án Thước đặt Trình Như Tư xuống, đẩy vào tay A Duyệt, ra lệnh cho cô, "Đưa nó đến trung tâm cai nghiện ma túy, dù sử dụng phương pháp nào cũng được, nếu không cai hết được thì không cho nó ra ngoài."
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" A Duyệt vỗ ngực hứa hẹn, một lần nói ra lời trong lòng này làm cô thật sự chột dạ.
Trình Án Thước quay người đi về phía người ở bên kia bóng tối. Chưa bao giờ cậu chủ động chạy về phía Đoạn Thanh Sơn. Cho nên lần này, đến gần Đoạn Thanh Sơn là lần cuối cùng, là vĩnh viễn.
Trình Án Thước cảm thấy mình đi không nhanh lắm, nhưng vẫn muốn đi, cũng lâu rồi cậu không gặp Đoạn Thanh Sơn. Sau khi vượt qua rừng ngọc do Tang Văn Trạch xây dựng, giọng nói của Đoạn Thanh Sơn gọi tên cậu cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Trình Án Thước nghe thấy, nước mắt vừa mới kìm lại lại trào ra, mũi chua xót vô cùng. Cậu đối xử với Đoạn Thanh Sơn không tốt chút nào, sau này sẽ không hung dữ với hắn nữa.
Trình Án Thước chậm rãi đi đến trước mặt người đang dựa vào phỉ thúy để thở hồi sức, nhẹ nhàng gọi hắn: "Đoạn Thanh Sơn, đừng khóc nữa, mất mặt."
Đoạn Thanh Sơn còn chưa ngẩng đầu lên, tay đã kéo Trình Án Thước vào lòng, ôm thật chặt như không biết đau đớn.
Trình Án Thước muốn ôm Đoạn Thanh Sơn, nhưng tay cậu lại không nhấc nổi. Đoạn Thanh Sơn không nói gì, cậu cũng không nói gì, dựa vào vai Đoạn Thanh Sơn nhẹ nhàng hôn hắn.
Đoạn Thanh Sơn ngừng khóc, nước mắt rơi xuống làm ướt vai Trình Án Thước. Hắn sợ muốn chết, Trình Án Thước nói lời quyết tuyệt như vậy quá đáng sợ.
"Đừng rời đi." Đoạn Thanh Sơn nhịn không được nói.
"Tôi sẽ không để em rời đi."
"Tôi nói rồi, em trốn không thoát." Đoạn Thanh Sơn chậm rãi đến gần Trình Án Thước, cắn thật mạnh vào môi cậu, "Đoạn Thanh Sơn không thể không có Trình Án Thước, một giây cũng không được!"
Trình Án Thước cảm thấy đau đớn, hít vào một ngụm khí lạnh. Đoạn Thanh Sơn thực sự tức giận. Trình Án Thước nghĩ, để hắn cắn một lúc vậy.
"Em rõ ràng... rõ ràng là không thể buông tay," Đoạn Thanh Sơn vòng tay qua cổ Trình Án Thước, cắn và hôn cậu lần nữa, khiến Trình Án Thước hô hấp khó khăn, nghe thấy Đoạn Thanh Sơn khóc lóc hỏi cậu, "Tại sao muốn làm tôi đau khổ... Trình Án Thước, nếu em muốn rời đi bây giờ, em có nghĩ rằng tôi sẽ sống tốt nếu không có em không? Không, tôi nói cho em biết, Trình Án Thước không hề! Thước Nhi... tha cho tôi."
"Đừng... đừng khóc," Trình Án Thước ôm lấy eo Đoạn Thanh Sơn, nhẹ nhàng thở dốc, đón nhận nụ hôn của Đoạn Thanh Sơn, ngắt quãng nói: "Thực xin lỗi... Trình Án Thước rất yêu anh, không muốn anh bị thương..."
Đoạn Thanh Sơn thoáng ngồi dậy, một giọt nước mắt rơi xuống má Trình Án Thước, khóe mắt của cậu cũng có giọt nước chảy ra, hắn nhẹ nhàng lau chúng đi, cúi đầu hôn cậu không ngừng: "Có thể làm tôi bị thương cũng chỉ có lời không yêu từ em! Thước Nhi... Em sẽ là lá chắn bất khả chiến bại của tôi, không phải là gánh nặng. Em phải luôn ghi nhớ điều này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro