Chương 61
Tống Hà nói, Tang Văn Trạch đã có được thứ mình muốn, vừa lúc video bị thất lạc. Gã lập tức thoát khỏi sự kiểm soát của bà ta, trong vài năm nay đến gặp mặt cũng không chịu, thậm chí gã còn chơi chết khiếp tất cả những người mà Tống Hà cử đến, đồng thời cảnh báo bà ta rằng nếu dám tới gần gã một bước, gã sẽ cá chết lưới rách với ả.
Tống Hà đóng một vai trò không nhỏ trong việc năm đó Tang Văn Trạch từ một kẻ không người hỏi thăm, đột ngột bò ra chỉ sau một đêm. Tăng Như có lẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng người vợ tri thư đạt lý thường ngày ở bên cạnh mình lại bí mật cấu kết với thế giới ngầm, bắt tay với những kẻ bất lương và gom về rất nhiều tiền.
Ẩn giấu quá sâu. Đoạn Thanh Sơn không khỏi vỗ tay khen ngợi Tống Hà.
Tang Văn Trạch...
Ha ha ha con mẹ nó, quả là một tin sốc! Dựa theo tính tình không cho phép cấp dưới bàn tán của Tang Văn Trạch, nếu đoạn video này bị tung ra, có lẽ gã sẽ phát điên. Chơi lớn, thật mẹ nó kích thích!
"Video?" Tống Hà đưa tay ra, nhìn Đoạn Thanh Sơn.
Đoạn Thanh Sơn tối nay nhận được tin tức quan trọng như vậy, tâm tình rất vui vẻ đứng dậy đi tới chỗ Tống Hà, cong lưng nắm lấy tay bà ta, tròng mắt đen láy đầy xảo trá: "Dì à, đoạn video... bị đốt rồi, thật sự quá kích thích, tôi không cẩn thận làm rơi tàn thuốc lên máy tính luôn."
"Đoạn Thanh Sơn! Cậu đùa tôi đấy à?!" Tống Hà rút súng từ giữa hai chân ra, chĩa vào Đoạn Thanh Sơn.
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng súng, Âu Nguyên tựa người vào cửa sổ, họng súng thẳng tắp chĩa vào Tống Hà.
"Không đùa," Đoạn Thanh Sơn tựa người xuống ghế sô pha, đặt súng của Tống Hà vào vị trí tim mình, "Lừa đấy. Đoạn video căn bản không có trong tay tôi. Dì à, dì già rồi, đồ vật có trong tay hẳn là rất nhiều, nhưng mà, tất cả đều nên thuộc về tôi."
"Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu sao?"
Đoạn Thanh Sơn lắc đầu: "Dì Tống thật sự rất mạnh, sao lại không dám? Chẳng phải bà chỉ muốn trả thù Tang Văn Trạch thôi sao? Tôi giúp bà, bà cùng con gái cứ ở lại Yến Thành, chờ tin tốt của tôi, không tốt sao?"
Tống Hà căm hận nhìn Đoạn Thanh Sơn, nghĩ nghĩ, ả cũng không có tổn thất gì, chỉ muốn Tang Văn Trạch ngã xuống, tốt nhất là bị tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục. Bà ta đặt khẩu súng lại giữa hai chân, vuốt lại mái tóc dài, dùng khăn lụa lau tay, khinh thường liếc nhìn Đoạn Thanh Sơn, đứng dậy nói: "Nếu không phải năm đó cậu còn nhỏ, trên giường của tôi hẳn là không thể thiếu cậu."
Đoạn Thanh Sơn nghe xong hừ lạnh nói: "Đoạn Thanh Sơn tôi và Tang Văn Trạch không giống nhau, ở trên giường của bà, khuất nhục cũng không phải là tôi."
Tống Hà nghe xong không khỏi lạnh sống lưng, sau đó cười lạnh một tiếng, mở cửa rời đi. Âu Nguyên nhìn Tống Hà đi đủ xa, sau đó thu súng lại, vào phòng đi đến trước mặt Đoạn Thanh Sơn, do dự hồi lâu mới nói: "Anh Đoạn, em từng gặp qua nữ nhân này."
Đoạn Thanh Sơn nhấp một ngụm trà nguội, hỏi: "Vợ Tăng Như, từng lên TV, mỹ nữ này ai chưa từng thấy?"
"Ý em là..." Âu Nguyên gãi đầu, "Em từng thấy bà ấy chịch đàn ông."
"..." Trà Đoạn Thanh Sơn uống lập tức sôi lên, ngăn cản hắn nhìn Âu Nguyên, trong lúc nhất thời không thể sắp xếp lời nói, Âu Nguyên vỗ vỗ lưng hắn, hắn nuốt xuống, không dám tin hỏi: "Chịch ai?"
"Em không nhớ rõ," Âu Viễn bị hỏi đến đỏ mặt, cúi xuống bên tai Đoạn Thanh Sơn nói: "Em lấy trộm máy ảnh của bà ấy, trong đó chắc chắn còn nhiều nữa. Video quá đáng sợ, em không dám xem. Nhưng thời gian đã lâu rồi, không biết có còn xem được không."
"Mẹ kiếp! Là mày, thằng khốn này?!" Đoạn Thanh Sơn kéo Âu Nguyên lại, dùng sức xoa xoa tóc y, vui mừng quên hết tất cả, "Lúc đó không phải mày còn rất nhỏ sao? Dám làm chuyện xấu như vậy?!"
Âu Nguyên vốn là người Yến Thành, là lưu manh nhưng bề ngoài không giống lưu manh, y học cách ăn trộm và đánh nhau trên đường phố khi còn nhỏ. Sau đó trời xui đất khiến vô tình vào nhà của ả, gặp phải chuyện gây ra bóng ma tâm lý của y, phản ứng đầu tiên của Âu Nguyên là dành chút tôn nghiêm cuối cùng cho người đàn ông trên giường, nên đã trộm máy ảnh ở cửa rồi bỏ chạy thật nhanh, không để lại dấu vết.
Lúc y đi ra, tình cờ gặp được mấy người đang bàn tán về Đoạn Thanh Sơn, ở phía sau nhỏ giọng nói rằng Đoạn Thanh Sơn là kẻ thường xuyên trộm cắp, hai người trước mặt nói gì đó nhưng y nghe không rõ, nhưng họ cũng gật đầu.
Sau đó, khi tin đồn lan đến tai Tống Hà và Tang Văn Trạch, liền biến thành Đoạn Thanh Sơn đã đánh cắp chiếc máy ảnh.
Đoạn Thanh Sơn lúc đó đang giúp Tang Văn Trạch thực hiện mấy vụ lớn, rất nhiều tin tức đều ở trong tay Đoạn Thanh Sơn, Tang Văn Trạch chịu đựng nhịn không hỏi, một thời gian sau cũng không có người nhắc đến, Tang Văn Trạch cũng quên mất. Tống Hà muốn động vào Đoạn Thanh Sơn, nhưng Tang Văn Trạch không cho, tốt nhất Đoạn Thanh Sơn đừng bao giờ thừa nhận mình đã lấy máy ảnh, như vậy, gã và Tống Hà mới có thể hoàn toàn tách ra.
Đoạn Thanh Sơn nghe xong, vỗ vỗ mặt Âu Nguyên nói: "Khó trách Tang Văn Trạch không giết anh, anh còn tưởng rằng gã thật sự đang niệm tình anh từng bán mạng cho gã. Đúng là vừa lúc, đã đến thời điểm đối phó với Tang Văn Trạch rồi."
Ba giờ sáng.
Móng tay đỏ rực của người phụ nữ giống như những con rắn đỏ, cắm vào da thịt gã, muốn xé gã thành từng mảnh, giẫm nát, cười nhạo cho đến khi thối rữa.
"Sắp chết..." Tang Văn Trạch đột nhiên ngồi dậy, nhắm mắt lại mở ra, gã xác định đây là mộng, lau mồ hôi trên mặt, nói với dưới giường: "Lăn lên đây. "
Một trận im lặng.
"Tôi nói lại lần nữa, lăn lên đây."
Dây xích trên sàn kêu lên, ngọn đèn bàn đầu giường chậm rãi chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt buồn ngủ đang tựa vào đầu giường, đôi tay mảnh khảnh nắm lấy chăn bông, chậm rãi bò lên.
Thứ ngậm trong miệng ướt nhẹp, trong ánh sáng lờ mờ, nước bọt quanh miệng trong như sương.
"Trình Như Tư..." Tang Văn Trạch nắm lấy tóc của Trình Như Tư, kéo cậu về phía trước, hôn lên đôi má nhợt nhạt của Trình Như Tư rồi nói: "Tách mông ra, tháo giang tắc, ngồi dậy để tôi cắm vào."
Trình Như Tư nhẹ nhàng đứng dậy, ngoan ngoãn tháo nút hậu môn màu hồng cắm trong lỗ đít của mình. Tinh dịch mà Tang Văn Trạch đã bắn trong ngày từ từ chảy ra ngoài. Cậu dang hai chân ra để khe mông cọ xát mạnh vào dương vật gã, sau đó dùng cái lỗ của mình quấn lấy nó. Trình Như Tư không thể phát ra một tiếng rên hoàn chỉnh, âm thanh thở ra cực kỳ mềm mại.
Tang Văn Trạch cúi xuống cắn vết thương của Trình Như Tư mà gã đã gây ra. Nghĩ đến Tống Hà, gã cắn mạnh đến mức Trình Như Tư đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, chỉ phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào.
"Khóc cái gì?" Tang Văn Trạch liếm vết thương đẫm máu, liên tục bôi nước bọt lên đó, "Tôi không tốt với em sao? Trình Như Tư, anh trai em lấy bình đập vào đầu tôi, tôi không đập lại em mà làm tình với em như điên, chính vì tôi thương em. Trình Như Tư, em thật đáng thương. Nếu tôi không bắt được cậu ta, em sẽ phải thế chỗ trả món nợ của anh trai mình thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro