Chương 56
"Anh Tang, đó không phải là Trình Án Thước sao? Đúng......"
Tang Văn Trạch buông chân Giang Chước xuống, lấy điếu thuốc trong miệng Giang Chước, đưa lên môi và nghiền nó vài lần. Giang Chước cong người lên, lời nói từ miệng biến thành những âm tiết đứt quãng. Tang Văn Trạch rút ra khỏi cơ thể Giang Chước, kéo khóa kéo và quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một bóng người sắp biến mất ở đầu đường bên kia.
Tang Văn Trạch nhét điếu thuốc trở lại vào miệng Giang Chước, người vẫn đang trong cơn cực khoái, chạm vào mặt Giang Chước, nói: "Vậy thì cậu có thể lăn rồi."
Chơi Trình Án Thước vui hơn Giang Chước nhiều.
Đoạn Thanh Sơn trước mặt gã làm ra vẻ không quan tâm đến Trình Án Thước, ngay từ đầu thoạt nhìn đã khả nghi, bây giờ xem ra Đoạn Thanh Sơn vẫn là một tên khốn nạn. Nhưng tại sao hắn lại dễ dàng thả cậu đi như vậy?
Người của Tang Văn Trạch đang dựa vào bên kia con hẻm nhìn Giang Chước, ngo ngoe rục rịch sẵn sàng ra tay, hỏi: "Anh Tang anh Tang, còn Giang Chước ..."
"Có thể," Tang Văn Trạch vặn cổ tay, nhìn về phía Giang Chước, "Đồ vật tao không cần, chúng mày muốn chơi như thế nào thì chơi."
"Cảm ơn anh Tang!"
Giang Chước trượt xuống đất, đôi môi tái nhợt của y run rẩy một lúc lâu cũng không nói được lời xin tha. Một số người ngồi xổm trong góc đã vây quanh Giang Chước kín mít.
Giang Chước đã chọn sai người ngay từ đầu, Tang Văn Trạch đã đi trên con đường này trong một thời gian dài, mà Đoạn Thanh Sơn chỉ mới lớn mạnh trong vài năm gần đây, dù thế nào hắn cũng không bao giờ có thể so với Tang Văn Trạch. Vô số cách tra tấn người, kẻ này tranh giành khét tiếng với người kia, Giang Chước không chút do dự chọn làm con chó dưới chân Tang Văn Trạch. Bị sỉ nhục tra tấn, ngày đêm đánh đòn, đánh chết vô số người đẹp trên giường, Giang Chước có thể cầu xin tha thứ, sẽ lấy lòng chủ nhân xảo quyệt và khắc nghiệt của mình, miễn cưỡng sống sót cho đến bây giờ, nhưng bây giờ rốt cuộc cũng không sống được.
Khuôn mặt của Giang Chước bị bức tường thô ráp cào xước, trên đó dính một lớp sơn đen. Cơn đau dữ dội khiến y trông vô cùng đáng thương, y nghĩ tới Đoạn Thanh Sơn, cố gắng nói, "Đoạn... Đoạn Thanh Sơn nói muốn tôi... A..."
Lời còn chưa dứt, miệng y đã bị một dương vật hôi hám khác chặn lại, quần áo bị lột sạch, những nơi có thể nhét đồ vật đều bị chặn hoàn toàn.
Tóc bị túm một cách thô bạo, y phải ngẩng đầu nhìn gã đàn ông điên cuồng tiến vào mình, vỗ nhẹ vào mặt y rồi cười nhạo: "Đoạn Thanh Sơn? Cậu phải cảm kích vì mình không lên giường Đoạn Thanh Sơn đi, nếu cậu trèo lên giường hắn, mẹ nó ngày hôm sau đã chết không nhắm mắt rồi. Anh Tang tốt với cậu phết, cho nhiều anh em như thế hầu hạ cậu, đúng là tiện nhân còn không biết ơn!"
Đầu của Giang Chước bị đập mạnh vào tường, ong ong đầy đầu. Y không thể nghe rõ những lời lăng mạ của gã đàn ông, không thể cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể đầy sẹo của mình, không thể cảm nhận được những giọt nước mắt ngày càng lạnh hơn, chúng rơi xuống da thịt rách nát, thiêu chết mỹ nam trong phút chốc.
"Trình Án Thước, tôi lại bắt được em."
Một vật lạnh lẽo áp vào sau đầu Trình Như Tư, sau khi ở chung đã lâu với đám người Đoạn Thanh Sơn, Trình Như Tư lập tức nhận ra đó là một khẩu súng. Cậu ta lập tức tái mặt, lắc đầu phủ nhận: "Tôi không phải... Tôi không phải Trình Án Thước."
Tang Văn Trạch nhận ra giọng nói khác hẳn, nhìn không tới mặt, gã nhìn kỹ người trước mặt, hình như không cao hơn, cũng không có khí chất lạnh lùng như trước, nhưng cậu ta trông rất giống. Gã ta cất súng rồi nói: "Quay lại, cho tôi biết cậu là ai."
"Trình... Trình Như Tư."
Trình Như Tư chậm rãi quay lại, Tang Văn Trạch có chút ngạc nhiên. Cậu ta không phải là Trình Án Thước, nhưng lại trông rất giống Trình Án Thước, nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt sẽ không thể phân biệt được họ nếu không cẩn thận nhận dạng.
"Là em trai của Trình Án Thước?" Tang Văn Trạch rất có hứng thú tiếp cận Trình Như Tư, đưa tay nắm cằm của Trình Như Tư, như thể gã muốn bóp nát hàm của cậu vậy, không biết nặng nhẹ, "Thú vị, thực sự thú vị! Trình Như Tư, vì cậu mà tôi đã bỏ rơi mỹ nhân Giang Chước của tôi, cậu tới thay thế đi, tuổi còn trẻ như vậy, khuôn mặt và dáng người tốt như vậy, chơi càng sướng."
"Anh... Anh là ai?" Trình Như Tư bị bóp rất đau, nhưng xem ra gã không phải người thường, liền đánh bạo hỏi.
Tang Văn Trạch buông lỏng tay, không trả lời cậu, gã chỉ nghiền ngẫm nhìn Trình Như Tư, sau đó gọi người. Trình Như Tư không bỏ chạy mà nhìn người trước mặt. Bây giờ cậu ta có hai lựa chọn. Thứ nhất, nghe lời Đoạn Thanh Sơn, thành thật sống một cuộc sống yên ổn ở thành phố này, thì cậu ta phải trốn. Thứ hai, thúc thủ chịu trói và bị mang đi.
Nhưng tại sao cậu phải nghe lời Trình Án Thước, tại sao phải nể mặt Đoạn Thanh Sơn? Trình Như Tư thích không vâng lời nhất.
Một chiếc ô tô từ đầu bên kia của con phố dài đi tới, Tang Văn Trạch thấy Trình Như Tư rất ngoan ngoãn liền mở cửa cho cậu ta. Trình Như Tư biết xe đắt tiền nên không chút do dự bước vào, Tang Văn Trạch cũng bước vào, ngồi bên cạnh Trình Như Tư.
Trình Như Tư ngửi thấy mùi lạ trong xe, cậu ta quay qua tìm mùi. Tang Văn Trạch đưa tay chạm vào cổ Trình Như Tư. Ngay khi Trình Như Tư chuẩn bị quay đầu lại nhìn gã, gã đột nhiên ấn vào cổ Trình Như Tư, cho cậu ta nhìn vào trong cốp xe. Thiếu niên đẫm máu có chất lỏng màu trắng chảy ra từ miệng, tinh dịch chảy ra từ lỗ đít của anh ta, những bộ phận còn nguyên vẹn cũng đều dính tinh dịch đặc loãng khác nhau, gương mặt xinh đẹp đã hoàn toàn thay đổi.
"Đẹp không?" Tang Văn Trạch châm một điếu thuốc, hút vài hơi, phẩy bụi trên đôi vai trần của Trình Như Tư, "Người ấy là mỹ nhân Giang Chước của tôi. Bây giờ em ấy đẹp hơn rất nhiều so với khi còn sống, phải không? Bạn nhỏ Trình Như Tư?"
"Ư...a! A —! Buông tôi ra, buông tôi ra! Tôi không phải Trình Án Thước, anh không phải đang tìm anh trai tôi sao? Anh trai tôi đang ở chỗ Đoạn Thanh Sơn, anh không tìm được có phải không,... Tôi dẫn anh đi tìm anh ấy, tôi sẽ đưa anh tới đó! Tôi không phải là Trình Án Thước, hãy để tôi đi, để tôi đi!" Trình Như Tư hét lên chói tai, vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Sức lực của Tang Văn Trạch mạnh đến nỗi cái cổ mỏng manh của cậu sắp bị kẹp đứt. Dù có bướng bỉnh đến đâu, cậu ta cũng chưa bao giờ giết ai, và cũng chưa bao giờ nhìn thấy những thủ đoạn tra tấn người biến thái như vậy.
Cậu sắp mất trí, hai mắt đỏ ngầu, mùi máu xộc quanh mũi khiến cậu buồn nôn, tim đập loạn xạ, sắp hít thở không thông.
"Tôi biết, cậu đã nói với tôi rằng cậu không phải Trình Án Thước," Tang Văn Trạch ném điếu thuốc lên thân thể Giang Chước, vén quần áo của Trình Như Tư lên, chạm vào tấm lưng trắng nõn và thanh tú của cậu ta, cúi xuống thổi hơi thuốc lên đường cong đó, nụ cười trên môi khiến người ta không rét mà run, "Tôi sẽ bắt Trình Án Thước về, giống như cậu bây giờ, để tôi khống chế, tôi sẽ khóa cậu và anh trai trên giường cùng nhau, chịch cậu chán rồi thì chịch anh cậu, anh em hai người, ai cũng đừng hòng trốn thoát."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro