Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Đoạn Thanh Sơn lần đầu tiên không trả lời được câu nói của Trình Án Thước, hắn còn chưa kịp phản ứng, Trình Án Thước đã cúp máy, để lại hắn một mình với dục vọng thiêu đốt.

Trình Án Thước cố ý làm điều đó. Sự quyến rũ còn sót lại khiến mặt và tai của Đoạn Thanh Sơn đỏ như quả cầu lửa.

Đoạn Thanh Sơn ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lúc, sau đó đứng dậy, giũ khăn giấy trên người xuống đất, châm lửa rồi ném lên xác chết đối diện. Tấm thảm dính máu bắt lửa, biến cả căn phòng thành một luyện ngục với mùi máu bốc lên tận trời.

"Anh Đoạn, phải về sao?"

"Về." Đoạn Thanh Sơn quay đầu nhìn ngọn lửa hừng hực, kéo áo lên, "Nhớ Trình Án Thước rồi."

Trình Án Thước ra vườn phơi nắng, Trình Như Tư cũng biết Đoạn Thanh Sơn mấy ngày nay không có ở nhà, nhìn thấy anh trai đi ra ngoài thì cũng đi xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh anh trai, nhìn hoa cỏ trước mặt mà ngơ ngác.

"Anh, khi nào chúng ta trở về?"

Trình Án Thước nhìn người ủ rũ héo úa, hỏi: "Trước đó không phải em còn muốn ở chỗ này sao? Như thế nào, biết Đoạn Thanh Sơn không dễ chọc rồi đi?"

Trình Như Tư sờ chỗ Đoạn Thanh Sơn đốt, nói: "Hắn không biết tốt xấu, em một chút cũng không thích hắn."

Trình Án Thước không suy nghĩ nhiều, buột miệng nói: "...Anh ấy cũng không cần em thích."

"Hắn cần của ai? Của anh?" Trình Như Tư cười nói, "Anh, anh bị chịch ngu đi sao? Đoạn Thanh Sơn là ai không phải anh biết rõ nhất sao? Anh, một người bình thường, có đủ khả năng không?"

Vấn đề Trình Như Tư nói, Trình Án Thước cũng đã nghĩ tới, nhưng cậu tin tưởng Đoạn Thanh Sơn. Cậu rất ngốc nghếch, ai đối xử tốt cậu, thể hiện sự chân thành với cậu, cậu đều nguyện ý dùng chân tình đổi chân tình, lấy yêu đổi yêu.

Từ ngày Trình Án Thước bị cha mẹ mắng mỏ bỏ rơi, Trình Như Tư cùng cậu quỳ cả đêm trong phòng khách đêm đó, Trình Án Thước thất vọng nản lòng với người em trai này như thế nào cũng chỉ có cậu biết, cũng nguyện ý tiếp tục giáo dục hướng dẫn cậu ta không biết mệt mỏi, tình nguyện cho cậu ta một cơ hội hối cải.

Đoạn Thanh Sơn cũng vậy, Trình Án Thước không thích nói chuyện hay bày tỏ lòng mình, Đoạn Thanh Sơn có thể vô cùng bao dung, hạ thấp hình ảnh của mình hết lần này đến lần khác. Cậu thấy Đoạn Thanh Sơn như thế nào rõ ràng, cho nên mới đối xử khác biệt và động lòng.

Trình Án Thước trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chuyện của anh với anh ấy, em không cần quan tâm."

"Anh mẹ nó..."

"Trình Như Tư, nói đủ chưa?"

Trình Như Tư giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Đoạn Thanh Sơn đang dựa vào ghế, treo nụ cười đáng sợ với cậu ta.

Cậu ta nuốt khan, rụt rè nói: "Tôi... tôi chỉ hỏi... hỏi anh tôi khi nào mới về..."

Đoạn Thanh Sơn vòng tay ôm cổ Trình Án Thước, dưới ánh mắt của Trình Như Tư hôn lên gáy Trình Án Thước, ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng băng giá: "Cậu lăn trở về đi, tôi sẽ không để anh trai cậu rời đi. Nếu em ấy bỏ đi, tôi sẽ giết cậu, nghe rõ chưa?"

Đoạn Thanh Sơn lau cằm, vết máu đông trên cằm rơi xuống mu bàn tay, Trình Như Tư giật mình đứng dậy nói: "Tôi hiểu rồi, anh cùng anh trai nói chuyện đi, tôi về ngủ trước."

Thấy Trình Như Tư bỏ chạy như nhìn thấy quỷ, Trình Án Thước nói: "Đừng dọa em ấy, nó còn sợ hãi hơn cả em."

"Nhưng cậu ta so với em còn tệ hơn." Đoạn Thanh Sơn tựa đầu vào vai Trình Án Thước, nghiêng đầu nhìn người đã lâu không gặp, sau đó tiến lại gần, hơi ngẩng đầu hôn cằm cậu, "Em không cần quan tâm, tôi sẽ giải quyết cho em."

Trình Án Thước hơi quay mặt lại, Đoạn Thanh Sơn tiến tới nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của Trình Án Thước, cậu đưa tay nhéo cằm Đoạn Thanh Sơn hỏi: "Đã giải quyết xong chuyện rồi?"

"Không," Đoạn Thanh Sơn đứng thẳng dậy, đi tới ngồi cạnh Trình Án Thước, bàn tay phải từ sau lưng Trình Án Thước luồn vào trong áo, dọc theo xương sườn của cậu sờ ngược lên trên, "Đây không phải là chuyện chúng ta đang làm sao? Trình Án Thước, ai cho phép em cúp máy của tôi?"

Xương cốt của Trình Án Thước như bị điện giật, Đoạn Thanh Sơn chạm vào chỗ nào thì tê dại đến đó. Cậu cách áo nắm lấy tay Đoạn Thanh Sơn đang véo núm vú của mình, nói: "Muốn thì cúp máy, có chuyện gì sao?"

"Lại gần đây, tôi nói cho em biết." Đoạn Thanh Sơn thì thầm vào tai cậu, nắm ngón tay của Trình Án Thước, hướng dẫn cậu tự dùng ngón tay cọ xát đầu vú nhạy cảm qua lớp vải.

Không phải Trình Án Thước chưa từng chạm vào núm vú của mình khi tắm, nếu chạm vào nhiều, chúng sẽ sưng lên sung huyết, tự mình sờ thì không có cảm giác, nhưng chỉ cần có chút mùi hương của Đoạn Thanh Sơn, một chút động tác, chúng sẽ cong mình sinh trưởng lộng lẫy như gái điếm.

Trình Án Thước đến gần Đoạn Thanh Sơn, chậm rãi quay đầu, đưa tai tới gần môi Đoạn Thanh Sơn. Hắn cắn tai cậu, vươn lưỡi liếm nhẹ nhàng khiến vành tai cậu óng ánh nước.

Trình Án Thước chậm rãi giơ tay trái lên, túm lấy áo bên eo của Đoạn Thanh Sơn. Cậu không chịu nổi khi Đoạn Thanh Sơn chỉ chạm vào cậu một cách nhẹ nhàng như vậy. Cậu áp vào ngực Đoạn Thanh Sơn, dùng đầu ấn ngực hắn: "Nói... anh muốn làm gì?"

"Liếm chết em," Đoạn Thanh Sơn đột nhiên ôm lấy eo Trình Án Thước, hôn liếm cái cổ trắng nõn của cậu, vươn ngón tay móc chiếc cổ áo lỏng lẻo của Trình Án Thước, kéo nó xuống, nhẹ nhàng liếm núm vú đỏ hồng bị xoa cứng lên "Biến em thành miếng kẹo trái cây thuộc về tôi."

"A......"

Đoạn Thanh Sơn đưa lòng bàn tay đến gần quầng vú của Trình Án Thước, bóp ra một khối thịt phồng lên, trông như một bộ ngực nhỏ căng phồng rồi mút mạnh. Trình Án Thước nhéo mạnh vào cổ Đoạn Thanh Sơn. Hắn bị tách ra khỏi núm vú cậu, đôi mắt hắn đỏ ngầu vì dục vọng, đôi môi của Đoạn Thanh Sơn dường như bị núm vú của cậu nhuộm đỏ. Cậu cúi xuống hôn lên môi Đoạn Thanh Sơn, nhìn thẳng vào hắn, nói: "Liếm cho tốt, nhớ thu lại răng chó của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan