Chương 5
Trình Án Thước được Đoạn Thanh Sơn bế vào phòng mà hắn đã đặt để bác sĩ làm việc. Bác sĩ đã thấy trường hợp này nhiều lần, cái gì cần có đều mang theo, hoàn thành công việc xong thì thức thời lui ra. Hai người đang giương cung bạt kiếm trong phòng làm không khí sắp bùng nổ.
"Cút đi." Đoạn Thanh Sơn dừng trước mặt Tang Văn Trạch thần thái sáng láng vừa chen vào, chỉ kém việc móc súng ra kết thúc mạng chó của gã.
Tang Văn Trạch không chút nào sợ hãi, đưa tay lôi kéo cà vạt của Đoạn Thanh Sơn quấn vài vòng, đôi mắt giảo hoạt bất mãn, "Đoạn Thanh Sơn, tao cũng cảnh cáo mày một lần nữa, nhanh trả đồ lại cho tao, trả lại Trình Án Thước cho tao."
"A, đồ vật của mày? Tao cướp được thì là của tao cả đời." Đoạn Thanh Sơn hất tay Tang Văn Trạch ra, chán ghét nhìn gã, rút cà vạt bị động tới ném vào thùng rác.
"Được, được!" Tang Văn Trạch cười, tia hung ác trong mắt gã không thoát được ánh nhìn của Đoạn Thanh Sơn, "Tốt nhất mày hãy sống tốt vào, giữ cho kỹ, phàm là tao tìm được thời cơ, dù chỉ một giây tao cũng sẽ đem nó giấu đi, chém tay chặt chân, hủy giọng nói, cởi sạch quần áo, không kể ngày đêm chịch chết người."
"Tang Văn Trạch, mày mẹ nó cố ý tới làm tao ghê tởm?"
"Ghê tởm?" Tang Văn Trạch quả thực muốn cười cong eo, "Đoạn Thanh Sơn, con mẹ nó mày còn làm nhiều thứ ghê tởm hơn cả tao, sao nào, Trình Án Thước tuyệt vời đến mức có thể thanh lọc tâm hồn à? Thật đúng lúc, loại biến thái như tao rất cần được an ủi đấy."
"Tao lặp lại lần nữa — Cút!"
Đoạn Thanh Sơn căm tức nhìn Tang Văn Trạch, tay sờ đến súng trên eo.
Tang Văn Trạch kiếm đủ chỗ tốt ngoài miệng rồi, vừa lòng rời đi. Gã không vội, gã nhìn trúng Trình Án Thước, sớm hay muộn thì cũng tới tay. Gã chỉ cần tạo tốt xiềng xích, xây xong lồng vàng, chờ chú chim nhỏ một lần nữa bay về bên gã.
Ngay khi công dụng của thuốc có hiệu quả, Trình Án Thước cũng tỉnh lại.
Đoạn Thanh Sơn cũng vừa xử lý xong thân mình Trình Án Thước, thấy người tỉnh thì hắn đi lấy nước. Trình Án Thước uống xong mấy ngụm, cầm ly trong tay xoa vài vòng, rũ đầu thấp giọng kêu, "Đoạn Thanh Sơn."
Đoạn Thanh Sơn ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm cái cổ lộ ra ngoài áo, hỏi, "Ừ? Xảy ra chuyện gì? Còn chỗ nào không thoải mái?"
"Tang Văn Trạch lại tới nữa, có phải không?"
Cậu rất sợ, nhưng cậu không muốn nói cho Đoạn Thanh Sơn.
Đoạn Thanh Sơn lấy cái ly sóng sánh nước trong tay Trình Án Thước, đặt lại lên bàn, ôm người vào lòng hôn hôn, đôi mắt đen láy người khác nhìn không thấu, "Trình Án Thước, tôi cảnh cáo em, bất luận như thế nào, em mẹ nó chỉ có thể là của tôi, đừng nhớ thương thằng đàn ông nào khác."
Đoạn Thanh Sơn xoa lưng Trình Án Thước, lời nói ra lại tàn nhẫn, hắn vùi đầu vào cổ vai cậu, dùng sức ngửi mùi hương của Trình Án Thước.
Mùi cơ thể của Trình Án Thước vẫn luôn nhàn nhạt mát lạnh, Đoạn Thanh Sơn không thể mường tượng được hương vị nào dễ ngửi hơn nó. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trình Án Thước, cũng là hương vị này.
Bốn tháng trước.
Đoạn Thanh Sơn nhận được tin tức, Tang Văn Trạch thu mua rất nhiều ma túy từ nhiều nơi, muốn dỡ hàng ở bến tàu, sau đó phân phối vào nhiều vùng.
Đoạn Thanh Sơn không nói hai lời, cầm súng ống mang lên người đến bến tàu. Người của Tang Văn Trạch rất cảnh giác, phía Đoạn Thanh Sơn và họ giằng co rất lâu mới dần chiếm thế thượng phong. Đánh xong đám người cuối cùng, Đoạn Thanh Sơn lập tức cho người khuân ma túy lên xe, nhưng thuộc hạ vừa mở cửa ra, Đoạn Thanh Sơn nhìn vào, bên trong hàng hóa còn có một người.
Người này gắt gao cuộn tròn, thấy không rõ mặt, dưới chiếc áo sơ mi trượt xuống là đầu vai xinh đẹp, hai tay bị trói bằng dây thừng, bên đùi cũng bị buộc lại, lộ ra mắt cá chân bị siết đỏ, thoạt nhìn rất mê người.
Đoạn Thanh Sơn khom lưng, đẩy mái tóc thiếu niên ra, lúc này hắn thấy rõ ngũ quan đoan chính xinh đẹp ấy. Hắn ghé sát vào một chút, ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người nọ, hắn duỗi tay sờ vào, vừa động một chút một tiếng súng đã vang lên, viên đạt đập nát sàn nhà bên chân Đoạn Thanh Sơn.
"Đoạn Thanh Sơn, chơi trò cướp đồ vui không?"
Tang Văn Trạch giơ súng, nghiêng đầu cười với tác phong nhất quán, gió biển thổi quần áo gã rung động. Đoạn Thanh Sơn liếm ngón tay sờ qua thiếu niên, khiêu khích nhướng mày, "Chơi vui, sao lại không vui được? Nhưng mà nói thật, người này, tôi còn thích hơn."
"Nó là đồ của tao." Tang Văn Trạch bước tới gần Đoạn Thanh Sơn, cuối cùng dí súng lên trán hắn, "Mày muốn sống, hay muốn cướp người? Ném súng đi."
"Bắn đi." Đoạn Thanh Sơn nhún vai, làm như không có gì ném súng xuống biển, rũ mắt nhìn thoáng qua người trong rương, làm bộ không chút để ý nói, "Cũng chỉ như vậy sao có thể khiến anh mê mệt thế?"
Tang Văn Trạch kêu người mang rương đi, thu súng lại, đưa tay đẩy đẩy mắt kính, sự si mê trên mặt như người bệnh tâm thần, Đoạn Thanh Sơn nghe gã nói, "Vậy mày nên trông thấy khi nó tỉnh lại, đối với ai cũng lạnh lùng, nhưng tao lại chỉ ăn cái này."
Đoạn Thanh Sơn bị những lời này của Tang Văn Trạch quấy nhiễu không ngủ ngon giấc, liên tiếp mấy đêm mất ngủ. Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc người nọ có bao nhiêu hấp dẫn.
Thế là đêm khuya thứ 7 mất ngủ, Đoạn Thanh Sơn lẻn vào nhà Tang Văn Trạch.
Phòng Tang Văn Trạch sáng đèn.
Đoạn Thanh Sơn trốn bên ngoài ban công, từ khe hở bức màn thấy người hắn muốn gặp.
Trên người cậu giờ phút này là một bộ váy lụa đỏ, Tang Văn Trạch trói cậu vào ghế, dùng kẹp kẹp lấy đầu vú của cậu, váy lụa nhăn nheo trước người, nửa váy bên dưới bị vén cao lên, hai chân bị dây đỏ trói sang hai bên. Đoạn Thanh Sơn thấy người đàn ông mở rộng lỗ sau cho cậu, thấy màu hồng phấn kia gần trong gang tấc, đũng quần Đoạn Thanh Sơn lập tức phồng lên.
Là người thích hợp cho đàn ông chịch.
Đoạn Thanh Sơn sờ sờ dương vật chính mình, nhẹ giọng cười, "Nên cướp. Em ấy nên là của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro