Chương 49
Đoạn Thanh Sơn đưa Trình Án Thước vào phòng tắm xử lý, gặp Âu Nguyên đến nói chuyện với hắn. Đoạn Thanh Sơn không mặc gì đi ra, ôm Trình Án Thước đang cuốn một tấm chăn mỏng màu đỏ. Âu Nguyên dán hai mắt mình vào tường, tiếng gọi anh Đoạn cũng nghẹn ngào trong miệng, không khỏi đỏ mặt. Y không biết để mắt vào đâu, cuối cùng đáp xuống đôi chân lắc lư của Trình Án Thước, đôi chân thon dài trắng nõn trong đồ đỏ thật sự rất bắt mắt, tai Âu Nguyên đỏ đến mức gần như chảy máu.
"Chờ." Đoạn Thanh Sơn ôm chân Trình Án Thước vào trong chăn, nghiêng đầu nhìn Âu Nguyên: "Đẹp không?"
Âu Nguyên chớp chớp mắt, quay người đi: "Được rồi, anh Đoạn, em ở dưới lầu chờ anh."
Có người đã sớm chuẩn bị nước cho bồn tắm, bây giờ nhiệt độ vừa phải, Đoạn Thanh Sơn cũng không lấy chăn ra, chỉ quấn Trình Án Thước rồi cùng nhau chìm vào trong nước.
Trình Án Thước quá buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê, mở mắt ra cũng không thấy người, vô ý thức giơ tay lên, ánh sáng từ cửa sổ bên kia chiếu vào giữa kẽ ngón tay của cậu. Đoạn Thanh Sơn nhìn ngây người, cũng đưa tay định bắt lấy ánh sáng, nhưng tay Trình Án Thước lại rơi xuống, hắn nắm chặt lấy tay cậu, tim lại nhảy mạnh không ngừng.
Chắc chắn Trình Án Thước đã hạ thuốc hắn, một loại thuốc khiến tim hắn đập nhanh, hít thở không thông, chết vì vui sướng.
Đoạn Thanh Sơn xuống nước, ôm Trình Án Thước tắm rửa cho cậu. Sau khi thanh tỉnh tâm trí, Đoạn Thanh Sơn lại mất tập trung, sờ vào cổ Trình Án Thước, hôn lên vai cậu, nhẹ nhàng gọi: "Trình Án Thước."
Không ai trả lời hắn.
"Đây là lần đầu tiên tôi thích một người, nếu tôi không làm đúng thì cũng đừng tức giận." Hắn nâng bàn tay trái sắp trượt xuống nước của Trình Án Thước, nhẹ nhàng nhéo vào cổ tay cậu, tự nhủ, "Đánh tôi một lần thì tốt thôi, tôi chỉ cho em đánh."
"Quên đi, vẫn là đừng đánh, ai đánh tôi cũng không đau, nhưng một cú đánh của em bằng trăm đòn của người khác," Hắn nhanh chóng hối hận, "Hôn tôi để bình tĩnh lại, đừng buồn quá, hửm?"
"Không muốn nói chuyện sao?" Đoạn Thanh Sơn rũ mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Trình Án Thước, đưa mặt cậu về phía mình, hôn lên môi cậu: "Vậy hôn một cái nào."
Đoạn Thanh Sơn tự giải trí xong, lau khô người rồi đưa cậu trở lại giường sạch sẽ ngủ, thay quần áo đi xuống lầu tìm Âu Nguyên đã đợi hắn rất lâu ở dưới lầu.
"Tang Văn Trạch rất thông minh, nếu không hắn đã không sống sót đến bây giờ," Đoạn Thanh Sơn dập điếu thuốc, nhìn Âu Nguyên, "Lần trước giả vờ không quan tâm Trình Án Thước chỉ là để lừa hắn một lát thôi. Về sau muốn lừa hắn lần nữa thì cần lãng phí chút đầu óc."
"Vậy thì để anh chim nhỏ ở trong nhà, không ra ngoài thì tốt rồi. Nếu như Tang Văn Trạch không có cơ hội tấn công, anh chim nhỏ sẽ luôn được an toàn."
Đoạn Thanh Sơn lắc đầu: "Ai cũng không muốn bị nhốt, Trình Án Thước nếu không vui, tôi cũng sẽ không vui. Nếu có một ngày em ấy muốn ra ngoài thì vẫn phải được thả ra."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào? Nếu Tang Văn Trạch thật sự muốn đối phó chúng ta, chúng ta muốn chống cự hắn sẽ rất khó khăn."
"Tôi sẽ dạy em ấy bắn súng," Đoạn Thanh Sơn nói, "Trình Án Thước không phải là người cần tôi bảo vệ, em ấy là nam nhân, có bản lĩnh tự bảo vệ mình."
"Đúng vậy, đứng ở bên cạnh anh Đoạn sao có thể yếu đuối! Anh chim nhỏ cầm súng nhất định rất xinh đẹp!"
Âu Nguyên ríu rít nói, Đoạn Thanh Sơn phảng phất nhìn thấy Trình Án Thước cầm súng giết người. Cậu nhìn qua vô tội vô hại, nhưng giết người thì quyết đoán, ánh mắt lại ngoan cường. Khi máu bắn tung tóe trên khuôn mặt trắng trẻo ấy, cậu sẽ giơ những ngón tay trắng lạnh lên để lau đi, nụ cười khinh thường hiện lên rất đẹp với đôi mắt sáng.
Thật là gợi cảm, Đoạn Thanh Sơn nóng lòng muốn nhìn một cái rồi hôn lên.
Trình Án Thước mãi đến mười một giờ tối mới tỉnh lại. Cậu nằm bất động trên giường hồi lâu, sắc đỏ mê hoặc trên mặt kéo cậu hồi tưởng lại cuộc ân ái sa đọa và điên cuồng đêm qua.
Cậu không phải cậu nữa, cậu là một yêu tinh quyến rũ mê người. Chắc chắn cậu đã bị thứ gì đó điều khiển, người vặn eo và lắc mông lên xuống không phải là cậu.
Đoạn Thanh Sơn nhất định đã cho cậu uống thuốc.
Cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, bình tĩnh mặc quần áo, tắm rửa rồi đi xuống lầu, đói bụng phải ăn cơm.
Nghĩ rằng không có ai ở đó, Trình Án Thước đi vào phòng bếp và nhìn thấy A Duyệt đang nấu cháo.
A Duyệt nhìn thấy cậu, đặt cháo lên bàn, nói: "Anh Đoạn bảo em đợi anh tỉnh lại rồi mới làm, mau tới ăn cơm."
"Anh ấy đâu?"
"Em không biết, nhưng anh Đoạn nhờ em nói với anh, tối nay anh ấy sẽ không về, anh ăn xong có thể ngủ tiếp."
"Được," Trình Án Thước thở phào nhẹ nhõm, "Em đi đi."
Hiện tại mà gặp Đoạn Thanh Sơn, cậu thật sự không biết nên xấu hổ trước hay là nói gì đó trước xong lại xấu hổ sau, hiện tại đúng là không phải lúc thích hợp.
Đêm nay hắn không trở về, Đoạn Thanh Sơn liên tục năm sáu ngày đều không trở lại. Sự xấu hổ của Trình Án Thước giảm bớt, cậu bắt đầu muốn gặp Đoạn Thanh Sơn.
Cậu do dự hồi lâu mới gọi điện cho Đoạn Thanh Sơn.
Đoạn Thanh Sơn trong giây lát đã trả lời, Trình Án Thước sửng sốt một lát, mãi đến khi được gọi lần nữa, cậu mới định thần lại, nhẹ nhàng đáp: "Ừ, là em."
"Trình Án Thước, em thật vô tâm."
Có thể nhẫn nhịn chịu đựng được việc không gọi cho hắn lâu như thế, có chí khí.
Trình Án Thước bị hắn buộc tội, bối rối không biết trả lời thế nào, nhìn ngoài cửa sổ mây xanh gợn sóng, chỉ nói: "Xong việc rồi à?"
"Nhanh thôi," Đoạn Thanh Sơn nhéo sống mũi đau nhức của mình, bàn tay dưới chân hắn bị nghiền nát, ra hiệu cho kẻ bên dưới không được hét lên, "Ngày mai trở lại, đừng nhớ tôi."
Trình Án Thước nói: "Em không nhớ anh."
Đoạn Thanh Sơn khó chịu, quay người xua tay, thuộc hạ hiểu ý, nổ súng không thương tiếc.
"À không phải, em không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút sao?"
"Em không nhớ anh," Trình Án Thước nói, "Nhưng em muốn gặp anh."
Mặt cậu đỏ bừng, tim đập thình thịch, cơn gió nóng thổi tung mái tóc mềm mại của cậu sang một bên, đập vào trái tim nơi vừa nếm mùi tình yêu.
"Xong đời," Đoạn Thanh Sơn ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi lau vết máu trên ngón tay, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng với người yêu, "Cặc của tôi cứng rồi, Thước Nhi... giúp tôi qua điện thoại, nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro